Sau đó, người bằng hữu được thả ra, đi về phía bức tường, một lần nữa nói chuyện với Thương Ma Vương và nhờ cô ấy giải trừ Undead khổng lồ.
Về chuyện giao người thì anh ấy nhờ vua Zenotta thu hồi mệnh lệnh đối với Thương Ma Vương, còn Larheit thì anh ấy hứa sẽ giao người sau khi trận doanh thứ ba kết thúc tra khảo.
Mặc dù có chút tò mò chuyện hắn sẽ được giao cho chi nhánh Quama của Yugura giáo dưới quyền của Đại Giám Mục Ceraes chứ không phải Quama, nhưng anh ấy vẫn thể hiện động thái nhượng bộ.
Về nội dung khác thì chúng tôi sẽ cho phép người của Yugura giáo hoặc Quama tham gia khi tra khảo Larheit, thông tin từ một thủ hạ của Phi Ma Vương vẫn còn địch ý với nhân loại sẽ là những tin tức vô cùng quý trọng đối với loài người.
Hiện tại thì chúng tôi đã quay về Lilbe, sau khi nghỉ ngơi thì chuẩn bị cho việc vận chuyển Larheit đến thành đô Quama.
“Nội dung chính đại khái là thế, Sir Ragdo.”
“Tôi đã rõ. Bản thân sẽ truyền đạt chuyện này cho bệ hạ vào sáng sớm.”
Thời gian hiện tại là đêm khuya, huynh trưởng cũng đã nghỉ ngơi nên người nhận truyền tin từ tôi đang là Sir Ragdo.
Dù có chút buồn vì không thể trực tiếp trò chuyện với anh ấy, nhưng nghĩ đến chứng sợ hãi của bản thân thì báo cáo như thế này vẫn nhanh hơn nhiều.
Nếu có mặt nạ do người bằng hữu chuẩn bị thì chất giọng của huynh trưởng sẽ thay đổi rất nhiều, vậy thì tôi cũng có thể nói năng tốt hơn khi chỉ truyền tin bằng giọng nói… nhưng quả nhiên tôi vẫn nên chữa trị chứng bệnh này mới được.
Ulffe-chan hay Lacra-dono vẫn như mọi khi. Ekdoic-dono thì dường như do ảnh hưởng của Ma Tộc hoá nên bảo với người bằng hữu là mình sẽ không thể tỉnh dậy một thời gian và đi nghỉ sớm.
Người bằng hữu và Sir Ratzel hiện đang ở phòng tiếp khách, Thương Ma Vương xuất hiện tại Lilbe bảo rằng muốn thảo luận chi tiết về chuyện sau này nên họ đang chuẩn bị.
Sir Toksad cũng đang vội vội vàng vàng chuẩn bị nơi tiếp khách nên chắc họ sắp sửa gặp mặt rồi.
“Vậy thì tôi sẽ đi xem xét tình hình mấy người bằng hữu đây.”
“Ngài đã vất vả rồi.”
Đối với người đã từ bỏ nghĩa vụ của vương tộc và trở thành mạo hiểm giả như tôi thì Sir Ragdo sở hữu vị trí cao hơn.
Cho nên tôi cứ cảm thấy bồn chồn khi ông ấy lại cung kính với mình như vậy.
Kết thúc truyền tin, tôi đi về phía phòng tiếp khách. Bên trong thì người bằng hữu, Sir Ratzel cùng Thương Ma Vương đã ngồi đối diện với nhau.
Thế nhưng lại chẳng có ai mở lời, bọn họ chỉ đang yên lặng nhìn chăm chú vào nhau.
Lý do mà Sir Toksad xanh mặt đứng ngoài phòng là đây ư.
“Người bằng hữu, các anh đã nói chuyện xong rồi sao?”
“Đâu có, nãy giờ cứ bị cô ta lườm chằm chằm chứ chả nói gì cả.”
Dường như cũng không phải do người bằng hữu cố ý lườm người ta.
Chỉ là vì bị Thương Ma Vương lườm nên anh ấy mới đáp trả lại thôi nhỉ? Anh đâu nhất thiết phải làm như mình là chiếc gương chứ.
Có lẽ tôi nên trợ giúp để họ bắt đầu cuộc nói chuyện một cách bình thường mới được.
“Thương Ma Vương cũng không cần cảnh giác như vậy đâu, chỉ cần thoải mái chút là____”
“Tôi không hề cảnh giác, kẻ cảnh giác ở đây chỉ có hiệp sĩ đang ngồi cạnh kia thôi. Tôi đang suy nghĩ mình nên phàn nàn cái gì với tên đàn ông này.”
“Tôi không nhớ mình đã làm gì để bị phàn nàn nha.”
“Có đấy, anh đã đi phanh phui quá khứ của tôi còn gì!?”
Bản ghi chú điều tra về Thương Ma Vương mà Docora đã giao phó lại cho người bằng hữu tại Turize, đúng là nội dung trong đó đã bị nhiều người biết đến.
Người biết được chi tiết gồm chúng tôi đang ở đây, huynh trưởng, Sir Ragdo cùng với người hộ vệ của huynh trưởng được gọi là anh chàng ám bộ.
Những người được nghe phần lớn là các vị đứng đầu Yugura giáo, Giáo Hoàng Eupalo cùng vài người ở cùng khi ấy.
Còn lại thì có lẽ là một chút nội dung được truyền đi các nơi.
Đó là lý lịch của thiếu nữ, hơn nữa lại còn là một quá khứ tăm tối không mấy tốt đẹp. Nếu bị lan truyền đến nhiều người như vậy thì đúng là không có cảm giác hay ho gì rồi.
“Kẻ phạm tội lớn trong lịch sử lại nói gì đấy. Tôi chỉ đang học hỏi lịch sử của nhân vật trong quá khứ rồi truyền lại thôi, có lý do gì để mà phàn nàn cơ chứ.”
“Tôi còn đang sống sờ sờ đây này!”
“Bọn tôi chỉ đang nói về chuyện quá khứ nên đừng cứng nhắc như vậy. Cũng đâu có thiệt hại gì đâu mà.”
“Đưa một gã đàn ông như vậy cho tôi mà nói nghe hay nhỉ!? Anh có biết cảm xúc của tôi bị đảo lộn thế nào không!?”
“Nếu không làm đến vậy thì cô sẽ chẳng nghĩ đến việc muốn sống phải không?”
“Gừ….”
Cảnh tượng người bằng hữu bị người không phải địch nhân ghét bỏ thật là mới lạ quá đi.
Với lại Thương Ma Vương này, rất hiếm người có thể đấu khẩu thắng anh ấy đó.
“Mà Ekdoic đang ở đâu rồi hả!?”
“Anh ta thì đang ngủ say như chết ở tầng trên đấy. Cô cũng đã nói là biến đổi trong cơ thể sẽ gây gánh nặng lớn còn gì?”
“…Cũng phải.”
“Bộ anh ta không ở bên là cô cảm thấy bất an à?”
“Không phải! Hắn xồng xộc lao tới rồi nói năng làm đảo lộn tinh thần người ta như vậy mà không thèm ló mặt khi tôi đến nên mới muốn phàn nàn thôi!”
“Nào nào đừng như vậy chứ. Ekdoic thật lòng muốn cô tiếp tục sống nên mới quyết tâm nói đến chuyện đó. Thậm chí còn trở thành Ma Tộc của cô nữa cơ.”
“Cái chuyện đó thì đằng này biết chứ! Cái tên đó vậy mà không thèm do dự vứt bỏ cuộc đời của mình đấy!”
“Có vứt bỏ đâu, anh ta đã dâng hiến cho cô mà.”
“…Anh cứ thích chọc tức người khác nhỉ.”
“Chỉ thế này mà còn bực tức thì chắc cô cũng phải chịu đựng thái độ thành thật của anh ta nhiều lắm ha?”
“Quả nhiên là không thể ưa nổi anh mà!”
A, người bằng hữu đang lộ vẻ khoái chí.
Anh ấy đang tận hưởng việc chọc ghẹo Thương Ma Vương.
Cũng vì người bằng hữu có tật xấu thích nhìn vẻ mặt bất ngờ hoặc khó xử của người khác.
Nạn nhân số một đó chính là Sir Ratzel, nhưng mà bản thân tôi lại cảm thấy ghen tị với điều đó.
“Nhưng với [tôi] thì thật tốt khi không xảy ra kết quả tệ nhất, bản thân không thích mấy cái kết cục gây khó chịu về sau đâu.”
“Tôi thì còn muốn sớm chết đi cho xong chuyện đây.”
“Thương Ma Vương, cô nghĩ sau khi mình nắm giữ cái tên thì sẽ có thể dễ dàng chết đi ư?”
“…Ý anh là sao?”
“Cô biết chuyện tên đầu lĩnh sơn tặc tên Docora nhỉ?”
“Tôi biết, là gã đàn ông đã trộm bản ghi chép điều tra về tôi từ Methys.”
“Docora không đọc được ngôn ngữ Trái Đất, nhưng hắn vẫn có thể nắm giữ thuật Tử Linh từ bản ghi chép đó. Vậy thì hẳn cũng có kẻ học được thuật Tử Linh cơ bản trong Yugura giáo, nơi từng bảo quản và nghiên cứu quyển sách. Nếu kẻ căm hận cô biết đến câu chuyện của cô thì sẽ làm gì?”
“Chuyện đấy…”
“[Tôi] thì sẽ dùng thuật Tử Linh để giữ cô sống sót và không bao giờ cho phép cô có thể chết một cách an lành đấy?”
“….”
Uwa, ghê thật đó.
Một khi có thể không chần chừ nghĩ đến ý tưởng như thế thì người bằng hữu sẽ không thể nào trở thành thiện nhân hoàn toàn được.
“Nhân quả báo ứng, việc mình tự làm sẽ quay trở về bản thân. Nếu cô một lần nữa mong muốn chết đi thì nhớ bảo Ekdoic cho cô chết tại một nơi con người không thể vươn tay đến.”
“…Cũng phải, tôi sẽ ghi nhớ vậy.”
“Tồn tại kẻ có thể sử dụng thuật Tử Linh trong Yugura giáo cũng không phải lạ. Đặc biệt là những kẻ làm việc trong bóng tối, người luôn ngầm hành động và không để lại danh tiếng trong lịch sử.”
Nghe những lời đó, người đầu tiên tôi nghĩ đến chính là Đại Giám Mục Ceraes, phe phái của ông ta và các ám bộ Methys.
Đúng là họ sẽ không thể nào chỉ bảo quản vật được Yugura lưu lại cả.
Việc chuẩn bị cho tai hoạ diễn ra sau này và biết trước lực lượng của địch là điều rất quan trọng.
Trong quá trình như vậy, họ có khả năng rất lớn sẽ học tập sức mạnh ấy.
“…Bầu không khí của anh khá là khác so với lúc mới gặp đấy.”
“Ở thế giới này thì đây là chân dạng của [tôi].”
Sau khi cuộc chiến kết thúc thì người bằng hữu đã quay trở lại như thường.
Có vẻ chuyện anh ấy dùng hai tay kẹp lấy khuôn mặt của Sir Ratzel hoặc Ulffe-chan rồi nhìn chằm chằm họ chính là nghi thức chuyển giao, nhưng mỗi thế mà có thể thay đổi nhân cách thì tuyệt thật đấy.
Chỉ là tôi có chút để tâm đến chuyện anh ấy chẳng cần quá trình gì để đi đến trạng thái kia…
“Nhắc mới nhớ, tôi còn chưa nghe tên anh nữa.”
“[Tôi] không định xưng tên đâu.”
“Chờ đã, tôi sẽ hợp tác với trận doanh của anh đấy!?”
“Không sao đâu, cả Tử và Kim, hay nên nói là [tôi] chưa nói tên thật của mình cho bất cứ ai ở đây cả.”
“Hả!? Anh giỡn mặt đấy à!?”
Sir Ratzel đang gật gù như bảo đúng như thế, cả tôi cũng đồng ý.
Bản thân chưa từng chết lặng đến như vậy trước sự thật được hé lộ trong vụ việc với Tử Ma Vương đấy.
“Cho nên là cô cứ tuỳ ý mà gọi đi, trong trường hợp [tôi] không ưng thì sẽ bơ đi thôi.”
“…Hầy, bởi vậy nên Tử mới không thể cám dỗ anh sao.”
Dường như trút bỏ hết được khó chịu trong lòng sau chuyện cái tên nên cả hai đã bắt đầu thảo luận về chuyện sau này.
Thuật Tử Linh dùng trên Undead khổng lồ phải hoàn toàn giải trừ, các binh lính Undead còn lại cũng phải bị bỏ lại trong trạng thái ngủ say dưới vực thẳm sâu trong Ma Giới Quama.
Theo lời giải thích của người bằng hữu, chuyện sử dụng thuật Tử Linh để cưỡng ép lôi kéo linh hồn con người lên và sai sử trong trạng thái thần kinh bị ô nhiễm sẽ gây khó cho vị trí trung lập. Vì vậy, Thương Ma Vương chỉ đành thở dài mà chấp nhận chuyện ấy.
“Nhắc mới nhớ, ở Ma Giới Quama có ma vật khác ngoài Undead không?”
“Vẫn có như thường. Còn mấy ma vật như Skeleton hay Ghost nữa.”
“Skeleton là hình người nhỉ? Nó khác với Undead sinh ra từ thuật Tử Linh ư?”
“Ừ, nó là ma vật mô phỏng xương người. Undead dùng thi thể làm nguyên liệu và có thể tái sinh bao lần cũng được, còn Skeleton chỉ có vẻ ngoài, nếu bị phá huỷ trong chiến đấu thông thường thì sẽ chết luôn nên không thể sử dụng làm quân lực được.”
Đúng là trong những hình ảnh mà Kim Ma Vương cho chúng tôi xem ở Garne, có những ma vật được gọi là Skeleton và Ghost.
Quả nhiên là khi có những Undead có thể tái sinh vô hạn bằng năng lực của Thương Ma Vương thì hầu như chẳng có ích lợi gì để sử dụng ma vật tiêu hao như vậy cả.
Với những ma vật có thể ra lệnh thì cô ấy sẽ cho chúng cách xa khỏi Quama và bỏ lại trong vực sâu. Chúng sẽ được lưu trữ cho đến ngày mà con người có thể thanh tẩy đến vực sâu ở tận cùng Ma Giới đó.
“Thế thì tôi cần phải cân nhắc vài ma vật để làm thuộc hạ rồi.”
“Có Ekdoic là đủ rồi mà.”
“Gã đó lại điềm nhiên bảo rằng [Tôi chịu ơn của huynh đệ, cho đến khi trả lại toàn bộ thì tôi không thể rời khỏi bên huynh đệ được] rồi từ chối đó.”
“Thế thì xin lỗi nhé, anh ta là nhân tài quý trọng nên bên này cũng không thể nhường lại được đâu.”
Ekdoic-dono… không phải anh hơi thành thật với cảm xúc của mình quá sao?
Nhưng sự hữu dụng của Ekdoic-dono đối với người bằng hữu cũng rất quý trọng nên nếu anh ấy rời đi thì hơi khó khăn thật.
Do đó, Thương Ma Vương cũng sẽ chuyển nơi định cư đến biệt thự của Tử Ma Vương tại lãnh thổ Turize. Tận ba Ma Vương lưu trú tại nước mình, nhìn nhận về mặt lịch sử thì đó là điều thật kinh dị.
“Tôi thì không muốn thân thiết với Tử lắm đâu.”
“Cô đâu nhất thiết phải làm thân, nhưng mà cãi nhau thì cũng phiền phức đấy. Tạm thời thì chuyện quyết định tại đây là đủ rồi.”
“Ừ, tôi thì lên xem qua tình trạng của Ekdoic rồi trở về lâu đài vậy.”
“….”
“Ánh mắt đó là sao? Đây là để đề phòng liệu có bất ngờ gì xảy ra như ma lực của tôi không tuần hoàn bình thường khi anh ta Ma Tộc hoá đó!?”
“Chuyện đó thì tôi hiểu chứ, nhưng cô có lý do gì để bực tức như vậy ư?”
“Anh biết mà còn hỏi hả!?”
Người bằng hữu, nếu anh đã giỏi lý giải trái tim người khác như vậy thì tôi mong anh có thể lắng nghe cả những cảm xúc đang hướng về mình nữa.
-------------------------------------------------------------------
Sau khi Thương Ma Vương rời đi, tôi quay trở lại phòng riêng.
Vào lúc cuối thì Illias với Mix trợn mắt lên nhìn tôi, nhưng mà thôi không để tâm làm chi.
Cơn mệt mỏi tràn đến, có vẻ hôm nay sẽ ngủ ngon được rồi.
Vì sẵn dịp nên tôi rót rượu ra định uống một ly rồi ngủ cho khoẻ người, ngay lúc đó thì có tiếng gõ cửa.
Cách gõ cửa này thì là cô ta rồi.
“Tôi còn thức nên cứ vào đi, Lacra.”
Lacra nghe thế thì mở cửa lảo đảo bước vào.
Mặt cô ta có hơi đỏ, mùi rượu cũng có nên chắc là cô ta đang uống trước khi ngủ rồi.
“Thượng Thư-sama cũng định uống rượu sao? Vậy thì anh có thể uống cùng tôi không?”
“Tôi chỉ muốn uống một chút trước khi ngủ thôi, nếu không phải uống hết thì cũng được.”
“Anh bất lịch sự quá nha!? Cả tôi cũng biết quan tâm tới người uống cùng mình đó!?”
Lacra ngồi lên giường, dùng rượu của tôi đổ vào ly của mình.
Tôi thì không thấy cô quan tâm gì đâu đấy.
“Thương Ma Vương-san đã đến nhỉ.”
“Ừ, bọn tôi đã nói về dự định sau này.”
“Quả nhiên là cô ấy cũng sẽ trở thành đồng minh của Thượng Thư-sama ư?”
“Đúng rồi, dù tôi có hơi bất an chuyện có thể thân thiết được không.”
“Chẳng phải anh đã trêu chọc người ta nhiều như vậy sao.”
Cô cũng nghe cuộc nói chuyện vừa nãy à? Cả dấu hiệu say rượu cũng không nhận ra thì quả nhiên cô cũng là người bình thường nhỉ.
“Anh bảo mình chẳng muốn dính líu đến người muốn chết mà trông vui vẻ thế cơ.”
“Do tôi cảm nhận được cảm xúc muốn sống của cô ta nhiều hơn mình tưởng. Chỉ chừng ấy thì vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận của tôi.”
Song, đúng là tôi vẫn không muốn dính líu sâu đến đối tượng từng bảo rằng chết vẫn tốt hơn.
Chỉ là thời kỳ cô ta nghĩ như thế cũng sẽ không còn lâu nữa đâu.
“Ekdoic-san đã thay đổi Thương Ma Vương nhỉ.”
“Ừ, có vẻ sự hiến thân của Ekdoic còn gây ảnh hưởng lên Thương Ma Vương nhiều hơn tôi nghĩ.”
“Không phải Thượng Thư-sama cũng có thể làm như vậy sao?”
“Không đâu, điều [tôi] có thể làm chỉ là để mắt đến những người xung quanh mình thôi. [Tôi] chẳng thể dốc sức đi cứu rỗi một kẻ tự mình muốn chết như vậy.”
Nhưng Ekdoic thì khác.
Anh ta để tâm đến kẻ không thèm nhìn đến mình, và rồi bước đến gần mà lay động trái tim họ.
Điều đó rất…
“Ai da, tôi chẳng thể địch lại Ekdoic-san tí nào cả.”
“Ừ, anh ta rất tuyệt vời.”
Lacra uống rượu với khuôn mặt trầm tư.
Trong vụ việc lần này, Lacra đã thể hiện lòng kháng cự với Ekdoic.
Hẳn nguyên do chính là vì Ekdoic kích động, với một Lacra lười biếng thì đây là khung cảnh rất hiếm thấy.
Về phương diện chiến đấu thì Lacra mạnh hơn nhiều.
Trong kết quả cảm nhận vị trí của Thương Ma Vương thì Lacra vẫn vượt trội.
Nếu phải cạnh tranh về một việc nào đó thì Lacra có tiềm năng sẽ áp đảo phần lớn.
Thậm chí Ekdoic còn có cảm giác ghen tị với Lacra.
Song, Lacra cũng ôm cảm giác thấp kém của riêng mình so với Ekdoic.
Giống như Ekdoic, Lacra cũng là người không có giao tình sâu sắc với ai cả.
Vì tài năng quá cực đoan nên Lacra không thể ăn khớp với người khác về mặt xã hội và chọn cách sống thư thả một mình. Người như cô ta chắc hẳn sẽ cảm thấy hành động dạo này của Ekdoic vô cùng rực rỡ.
“Vì một người không quen biết mà đi vào con tim họ, thậm chí còn dâng hiến cả thân mình… tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ làm được chuyện đó.”
“Thì cũng có vấn đề gì đâu? Đúng là Ekdoic rất tuyệt vời, nhưng về một mặt khác thì đó vẫn là hành vi vì bản thân anh ta. Cô chỉ cần làm những việc trong phạm vi tốt cho bản thân cũng đủ rồi.”
“Đúng là vì bản thân tôi thì chắc là được, nhưng xét về phạm vi thì nó vô cùng nhỏ hẹp. Cho dù có cạnh tranh và thắng trong chuyện nào đó, nhưng xét đến toàn cục thì tôi có cảm giác mình vẫn thua kém Ekdoic-san thôi…”
Trong khi Ekdoic và Thương Ma Vương đối đầu, có lẽ Lacra cũng ở gần đó mà trông thấy tình huống của họ.
Tại đó, Lacra đã nhìn thấy quyết tâm mà cô ấy không thể nào làm được.
Và vì không thể nhịn được cảm xúc muốn than vãn nên Lacra mới ló mặt tại chỗ của [tôi].
Tuy không giống cô ấy tí nào… nhưng cũng đành chịu.
Tôi đặt tay lên đầu Lacra mà tuỳ tiện xoa lấy.
“Lacra, Ekdoic luôn khéo léo và có thể hành xử tốt hơn cô rất nhiều. Trong tương lai sắp tới, anh ta nhất định cũng sẽ đạt được nhiều thứ hơn cô.”
“Ủa, không phải đây sẽ là lúc anh an ủi tôi sao!?”
“Nếu cô nghĩ vậy thì để tôi nói một chút____ Thứ cô sẽ nắm giữ rất ít, nhưng điều cô đạt được đều nằm ở nơi mà Ekdoic không thể chạm đến. Ekdoic có thể giang rộng tay, nhưng cô lại có thể vươn tay cao hơn. Cô không cần phải mong cầu ưu khuyết gì ở đây cả.”
“…Xin anh nói thêm một chút nữa.”
“Thiệt luôn hả, để tôi suy nghĩ một chút____ Nếu cô tự tin mình có thể nhắm vào một cái gì đó và chiến thắng thì hãy tìm kiếm, nắm giữ và bảo hộ một thứ quan trọng đủ để mình tự hào với thắng lợi ấy. Một thứ mà cô có thể nghĩ rằng [A, thật tốt khi mình đã sống như thế này] ấy.”
“…Một chút nữa.”
“Đừng có mà nhõng nhẽo!”
Tôi dùng bàn tay đang xoa mà vỗ vào đầu Lacra.
Cái con này lại bắt đầu lấn tới, chuyện [tôi] có thể nói chỉ đến đây thôi.
“Anh ác quá đi!?”
“Say xỉn rồi đi nhõng nhẽo làm nũng thì không tốt trong việc giáo dục cho Ulffe.”
“Ư… bản tính của tôi chính là õng ẹo làm nũng mà…”
“Cô nhầm lẫn đối tượng làm nũng rồi.”
“Hầy… thế thì tôi đi ngủ đây.”
Lacra đứng dậy và đi về phía cửa.
Trong tay còn nắm chặt chai rượu của người ta cơ.
Mà hôm nay thì kệ đi vậy, lần tới thì tôi giận thiệt đấy.
Lacra vừa đóng cửa vừa khẽ cúi chào.
“Chúc anh ngủ ngon, Thượng Thư-sama. Với cả tôi không nghĩ mình làm nũng nhầm đối tượng đâu?”
Lacra buông lời như thế rồi quay lại phòng riêng.
Nhìn cô ấy rời đi, tôi uống cạn chỗ rượu còn lại và nằm lên giường.
Ừ thì cũng không có bao nhiêu đối tượng để Lacra làm nũng cả.
Anh trai cùng huyết thống thì xem mình là đối thủ, mẹ ruột thì đang ở nơi xa.
Thỉnh thoảng để cô ta nhõng nhẽo nhiều chút cũng không sao. Thỉnh thoảng thôi nhé.