Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Arc 6: Kịch chiến - Chương 38: Sau đó, kịch chiến kết thúc

“_______. Chúng ta… đã làm được rồi nhỉ!?”

Chiến trường với vô số thi thể ngổn ngang, giọng nói của người bạn đã không thể nhớ nổi khuôn mặt. Người đang hô vang thắng lợi chính là những đồng đội từng cùng nhau chiến đấu. A, đúng rồi. Đây chính là hồi bản thân còn là con người_____

Thế giới ngập tràn chiến loạn. Lý do chiến đấu thì bao nhiêu cũng có. Các quốc gia sinh ra rồi diệt vong, lúc nào cũng là những ngày tháng cầm vũ khí chuẩn bị cho chiến tranh. Trong số đó, ta đã tự phụ rằng mình là người may mắn khi được sinh ra trong thân phận chiến binh của một cường quốc.

“Ừ, nhờ thắng lợi này mà lãnh thổ của chúng ta sẽ càng trở nên vững chắc. Hẳn là quốc gia bên cạnh sẽ không thể tuỳ tiện tấn công nữa rồi.”

“Chúng ta… chúng ta đã nắm được rồi! Rốt cuộc… rốt cuộc thì hoà bình cũng đã đến…!”

Bọn ta đã ngăn chặn những cuộc xâm lược liên tiếp của các quốc gia bên cạnh, cuối cùng đánh hạ đế quốc sở hữu sức mạnh lớn nhất ở khu vực phụ cận. Thắng lợi do rất nhiều đồng đội và bằng hữu đánh cược mạng sống mà nắm lấy. Vào lúc đó, kể cả người trầm mặc như ta cũng không kiềm nén được cảm xúc mà hô vang thắng lợi cùng đồng đội. Nhờ liên tục chiến thắng mà đất nước ta đã thành công thể hiện sức mạnh với thế giới. Cho dù khắp nơi vẫn còn chiến tranh loạn lạc, nhưng quê hương đã được hứa hẹn những tháng ngày bình yên trong thời điểm này.

“Này, _______, sau này anh định làm gì?”

“Cũng chẳng có gì nhiều. Nếu đã được thăng chức lên Tướng Quân bởi thắng lợi này thì tôi chỉ còn cách tận lực bảo hộ hoà bình này thôi.”

“Vậy sao. Đúng là hoà bình cũng không phải sẽ kéo dài mãi.”

“Anh thì sao?”

Tôi thì… chắc là trở thành thợ rèn mà tên đó từng mơ ước. Anh vẫn nhớ chuyện tên đó hằng đêm vừa chăm sóc vũ khí vừa học hỏi không? Thật sự thì tên đó trở thành thợ rèn là hợp lý nhất rồi.”

“Tiếp nối giấc mơ người khác sao. Anh không có giấc mơ của riêng mình à?”

“Tôi chỉ toàn nghĩ tới hoà bình trước mắt thôi. Thú thật là bản thân chẳng có mơ mộng gì hết. Nhưng nhớ lại tên đó thì tôi tự dưng lại muốn làm thử.”

Trong đất nước của ta, toàn dân đều cầm vũ khí lên mà chiến đấu. Tuy nhiên, khi đã không cần nữa thì rất nhiều chiến binh chọn cách buông kiếm. Quân đội từ lúc này sẽ do những người chuyên về con đường ấy đảm nhiệm và tiếp tục bảo hộ người dân. Ta cũng không mang giấc mơ nào giống như người bạn. Bởi vì chiến tranh lặp đi lặp lại quá nhiều để ta có thể mơ mộng bất cứ chuyện gì. May mắn là ta cũng có tài năng chiến đấu. Chiến tích của ta được công nhận, và đức vua đã trông cậy ta tiếp tục bảo vệ đất nước. Ta không có lý do để từ chối, cũng không có con đường nào khác để hướng tới. Ta tiếp nhận vị trí phù hợp với tài năng và vai trò của mình.

“Đây là lò rèn của anh sao? Tuy chật hẹp nhưng cũng có vị thật.”

“Không phải anh đang chê tôi nghèo đó chớ!? Mà kệ đi, chật chút cũng chả sao. Dù sao cũng đỡ tốn công đi lấy dụng cụ mà!”

Người kẻ mà ta gọi là bằng hữu đều bước lên con đường của mình. Những khuôn mặt tràn ngập sinh khí khó có thể nhìn thấy trên chiến trường. Trước những khuôn mặt đang muốn hưởng thụ hoà bình mà mình đã giành lấy, ta từng cảm thấy đôi chút ghen tị. Mười mấy năm hoà bình dần trôi qua. Các nước khác vẫn đang tiếp tục tiến hành chiến tranh, nhưng đất nước của ta không hề bị ai xâm lược mà duy trì tháng ngày bình yên… Ít nhất là ở ngoài mặt.

“Lại tăng thuế sao? Không phải chúng ta đã ngừng khuếch trương quân đội rồi à?”

“Đây là quyết định của đức vua và các quý tộc. Nó sẽ là phí dụng cần thiết nhằm giúp đất nước tốt hơn.”

Trong thời đại chiến tranh liên miên, vì không ai dư giả nên thuế trưng thu cũng có giới hạn. Song, khi người dân dần có thể tích luỹ của cải thì đất nước cũng bắt đầu thu thuế. Đám quý tộc cũng học cách làm phình tiền túi của mình mà sử dụng mọi thủ đoạn. So với thời điểm quốc gia cùng chung sức chiến đấu, ta cảm thấy lập trường của mỗi người đang dần xuất hiện rạn nứt ngày càng sâu.

“Này, thu thuế nhiều đến như vậy thì sao mà làm việc hẳn hoi được chứ? Đám quý tộc không phải có nhiều tiền hơn chúng tôi sao?”

“So với lúc ấy, đất nước của chúng ta đã trở nên giàu mạnh hơn. Mọi người không phải lo cái ăn cái mặc, cũng không cần lo quốc gia khác xâm lược. Vì để duy trì quốc gia trù phú ấy, sự hợp tác của người dân là điều không thể thiếu.”

Ta nói ra những lời sáo rỗng từ đức vua và đám quý tộc. Với lập trường của người đứng giữa, ta có thể lý giải lý do của hai bên. Nếu là vậy thì ta nên làm người hoà giải hai bên, nhưng…

“Ừ thì đúng là hoà bình… nhưng nói sao nhỉ, có cảm giác còn khó thở hơn lúc trước nữa.”

“Chuyện đó… có lẽ là vậy thật.”

Đối với người dân cùng quốc gia, ta không thể dễ dàng lộ ra sự phản cảm đối với bọn họ. Tuy nhiên, bọn họ cũng không có ai để trút bỏ phẫn nộ, và bất mãn của họ ngày càng tích luỹ nhiều hơn.

“Mà thôi, có phàn nàn với người đứng ở vị trí khó xử như anh cũng vô ích. À mà anh vẫn còn sử dụng chiếc rìu đó sao?”

“Đúng vậy...”

“Đúng là nó được chăm sóc rất kỹ, nhưng để quý ngài Tướng Quân cầm thì có hơi kỳ kỳ ấy. Thay mới thì thế nào?”

“Trong lúc không xảy ra chiến tranh như hiện tại thì tôi không nghĩ chuyện đó cần thiết lắm. Chỉ cần dùng để tập luyện là được rồi.”

“Đừng nói vậy chứ, cứ xem như cho tôi công việc đi. Về tay nghề thì ngon lành lắm đó?”

“… Ừm, cũng phải. Kiểm tra sự trưởng thành trong tay nghề của anh cũng không tệ lắm.”

“Ô chà, cũng biết nói đấy nhỉ. Bộ dạng chiến đấu của anh lúc nào cũng cho bọn tôi dũng khí. Tôi nhất định sẽ trổ tay nghề tốt nhất để trả ơn! Tôi sẽ cho anh thấy trình độ đỉnh cao của Lakhesios này!”

Rất nhiều dân chúng là đồng đội từng nhau chiến đấu để bảo hộ đất nước, chính vì vẫn còn những suy nghĩ ấy nên họ mới nuốt bất mãn xuống bụng. Song, điều đó cũng không thể kéo dài mãi. Rốt cuộc, người dân lên án đức vua, đoàn kết lại và lên tiếng nhằm cải thiện đãi ngộ của mình. Ban đầu là những lần kháng nghị bằng lời nói, dần dần thì nó trở nên quá khích, và rốt cuộc đã bắt đầu xảy ra vấn đề mà quốc gia cũng không thể bỏ mặc.

“Đàn áp dân chúng sao… Nhưng nếu dùng sức đàn áp thì…”

Và người đứng ở vị trí bảo hộ quốc gia như ta không thể tránh khỏi việc cầm vũ khí lên. Bọn họ là những người đã từng kinh qua loạn lạc, những cuộc đàn áp nửa vời sẽ không có tác dụng, tranh đấu trong nước cũng đã không khác gì so với chiến tranh.

“… Này, ______, hoà bình mà chúng ta giành lấy là như thế này sao?”

“…..”

Phố xá điêu tàn, thi thể ngổn ngang, mùi máu và lửa vương lại trên mũi. Song, thứ có thể đạt được bằng thắng lợi lại không có gì cả. Không có bất cứ niềm vui nào. Thứ còn sót lại chỉ là cảm xúc trên chiếc rìu mà người bạn đã trao lại cho ta.

“Nếu phải đón chờ kết cục này thì tôi thà chết đi trong chiến tranh. Anh thì sao?”

“…..”

“___ Xin lỗi, nghe có vẻ hơi mỉa mai nhỉ. Tuy lúc nào cũng lộ vẻ vô cảm, nhưng tôi cũng luôn cố nhận ra cảm xúc của anh đấy. Anh không cần nói gì cả đâu.”

Người bạn đã đứng bên phía người dân mà kháng cự. Ta đứng bên phía đất nước mà phán tội anh ta.

“Tiện thể thì tôi có thể nhờ anh một việc không? Cứ tiếp tục thế này thì tôi không thể chết, nhưng nếu bị bắt giữ thì kiểu gì cũng bị hành hình. Đã thế thì anh hãy dùng chiếc rìu ấy…”

“Anh đang nói với tôi rằng… hãy ra tay với bằng hữu của mình ư?”

“___ Vui thật đó. Không ngờ tôi vẫn còn là bằng hữu của anh. ______, vào thời điểm cuối cùng này, anh hãy cho tôi thấy bộ dạng ấy đi. Như thế thì tôi sẽ có thể chìm trong cảm xúc như quá khứ xa xưa…”

Cảm xúc vương lại trên rìu mãi không biến mất. Nụ cười của người bạn mà bản thân nhắm mắt lại cũng không thể nhớ nổi dần trở nên vặn vẹo. Ta rốt cuộc nên mong cầu thứ gì? Rốt cuộc nên làm gì mới được?

Vì tranh chấp trong nước trở nên quá khích nên các nước khác cũng nhân cơ hội mà xâm lược. Dù đã cố gắng chống cự, nhưng đất nước tự tay tiêu diệt dân chúng và mất đi khả năng chiến đấu đã không còn sức để vượt qua loạn thế. Dù vậy, ta vẫn tiếp tục vung rìu. Đến lúc này thì ta đã không còn lý do để vứt bỏ chiếc rìu này nữa. Nếu không tiếp tục chiến đấu cho đến khi sức cùng lực kiệt thì ta cũng không còn lại gì cả.

“Úi chà, tôi còn tưởng chỉ có mỗi thi thể thôi chứ. Trông anh dường như vẫn còn thở nhỉ.”

Lúc ta gặp gỡ Yugura là vào thời điểm tưởng như mọi thứ đã kết thúc. Giữa vùng đất đẫm máu mà ta đang gục ngã, chỉ có duy nhất một kẻ với dáng vẻ sạch sẽ và nổi bật một cách dị thường.

“Ái chà, cái vẻ mặt đã chấp nhận tử vong đây nhỉ. Mà sao cũng được. Nhưng nếu đã phải chết thì anh thử bộc bạch lần cuối thử xem? Cho dù không biết tôi là gã đàn ông nào, nhưng vẫn tốt hơn việc nói chuyện với xác chết nhỉ?”

“… Ta đã nguyện cầu hoà bình cùng đồng đội và chiến đấu.”

Hoà bình đáng lẽ đã giành được lại nảy sinh thêm tranh đấu, cuối cùng thì không còn sót lại bất cứ cái gì. Trong lúc đang kề cận cái chết, ta không hề có chút hoài nghi hay cảnh giác nào với Yugura mà thổ lộ toàn bộ lời trong lòng.

“Hừm, mấy chuyện đó thường hay xảy ra lắm. Con người không thể nào mà không tạo ra kẻ địch. Cho dù tất cả đoàn kết lại khi có ngoại địch, nhưng khi đã không còn địch nhân thì bên trong sẽ lại tạo ra kẻ địch mới. Con người hay Á nhân cũng không thay đổi gì cả. Cứ yên tâm đi. Anh chỉ đang ở trong quy luật vô cùng hiển nhiên, và cũng không thể chống cự mà chết đi một cách tự nhiên mà thôi. Anh lúc này chẳng thể làm gì hết đâu.”

“Lúc này… ư… Thế thì phải là ta lúc nào… mới có thể chống cự được.”

“À, xin lỗi vì cách nói của tôi nhé. Có quay ngược quá khứ thế nào cũng vô ích thôi. Ý tôi là nếu anh có thể tiếp tục sống kể từ lúc này thì có lẽ sẽ tìm thấy khả năng nào đó. Anh chỉ đang tìm kiếm đáp án từ quá khứ mà thôi. Nếu không hành động sau khi đã biết được đáp án ấy thì sẽ chẳng cải thiện được gì đâu.”

“… Vậy sao. Cũng phải. Nhưng cho dù là bản thân lúc này… thì ta cũng không nghĩ rằng mình có thể làm được gì.”

Ta đã lý giải được chuyện ấy. Song, phải làm gì mới tránh được kết cục ấy? Có lẽ ta sẽ chết trước khi tìm được đáp án đó. Trong lúc bản thân nghĩ thế thì Yugura đã nói.

“Cứ trở thành Ma Vương là được.”

“Ma… Vương…?”

“Nếu muốn ngăn cản con người tranh đấu thì anh chỉ cần trở thành kẻ địch chung của họ là được. Ma Vương là kẻ bất tử. Nếu anh đấu tranh cho đến vĩnh hằng thì con người sẽ có thể tiếp tục bắt tay nhau.”

“… Ra là vậy, rất hợp lý. Nhưng cho dù bảo thế thì ta cũng chẳng biết làm gì cả.”

“Làm được chứ. Chỉ cần anh muốn là được. Anh có hối hận gì không? Anh có sẵn sàng tinh thần trở thành kẻ địch của thế giới không? Nếu đồng ý lập khế ước thì tôi sẽ đáp ứng nguyện vọng méo mó của anh.”

“____ Ta…”

Và rồi ta đã trở thành Ma Vương, kẻ dù chết đi cũng không hề diệt vong, là kẻ nằm ngoài quy tắc và có thể sống đến vĩnh hằng. Yugura lại còn ban cho ta năng lực Đấu Tranh, sức mạnh tương xứng để trở thành kẻ địch của toàn bộ nhân loại. Thế nhưng, các Ma Vương khác cũng không phải mang cùng mục đích với ta. Trong một khoảng thời gian, kế hoạch của ta đã trở nên hỗn loạn vì sự điên cuồng của Hắc.

“Xin lỗi nhé. Nếu anh mà hành động vào lúc này thì con người sẽ bị tuyệt diệt mất. Tôi đành phải nhờ anh ngủ đi một lúc vậy. Sau khi tỉnh dậy thì anh cứ thoải mái mà làm. Vào lúc ấy, chắc con người đã có thêm chút sức mạnh rồi.”

“Ừ, ta sẽ làm thế.”

Vì để giúp con người sinh tồn, Yugura đã đưa các Ma Vương vào giấc ngủ. Đối với Hắc không thể kiểm soát, hắn đã xử trí để cô ta không thể nào bước lên vũ đài một lần nào nữa. Như thế rất tốt. Sau khi thức tỉnh, ta đã lập nên đội quân ma vật nhằm hoàn thành khế ước với Yugura.

Ta sẽ trở thành uy hiếp với toàn thể con người, lôi kéo nỗi căm hận, trở thành chướng ngại tuyệt đối. Chỉ cần ta vẫn còn tồn tại, toàn bộ đấu tranh đều sẽ hướng về phía ta. Ít nhất thì kẻ biết được cảm giác trong chiếc rìu này đã____

“Thật sự vô cùng nhàm chán. Cho dù có thể hiểu được, nhưng đó lại là tư tưởng mà ta không thể nào hoà hợp.”

“Ngươi… ngươi hiểu cái gì chứ!? Nếu không có chiến tranh thì con người rốt cuộc sẽ____”

“Thôi không cần. Ta không có hứng thú, và mấy lời của ngươi cũng sẽ không đả động được ta.”

Đôi mắt nhìn xuống ta của gã đàn ông đã không còn ý chí gì. Song, đôi mắt của hắn lại nhìn thấu toàn bộ nội tâm của ta.

“Đúng là [ta] đã nghĩ ngợi nhiều thứ, chẳng hạn như là phẫn nộ vì tính mạng của người quan trọng bị cướp đi. Song, trên hết là ta không ưa cách sống của ngươi. Thật vô cùng khó chịu. Nếu có thể chỉnh sửa thì ta cũng muốn làm lắm, nhưng quyết tâm của ngươi chắc hẳn sẽ không bao giờ bị bẻ gãy bởi ta. Vì vậy nên ta mới kết thúc ngươi. Trong tương lai, ngươi vĩnh viễn sẽ không bao giờ bước ra khỏi hang động này. Đấu tranh của ngươi sẽ chấm dứt vào hôm nay như một thứ vô giá trị và chẳng được ai lý giải.”

Gã đàn ông ấy đã lý giải suy nghĩ và quyết tâm của ta, biết được nguyện vọng của ta, thế mà vẫn nói rằng thứ ấy là vô giá trị và chà đạp nó. Kẻ như thế này không được phép tồn tại ở thế giới này. Nhưng cơ thể ta đã dần mất đi các chức năng vì Ma Thực. Ta không thể làm bất cứ cái gì đối với kẻ vốn chỉ cần một đầu ngón tay cũng có thể kết liễu.

“Lý tưởng của ngươi đã bị chà đạp bởi cái tôi của một cá nhân tầm thường mà mình chẳng hề biết tên. Tạm biệt, Phi Ma Vương. Và hãy tiếp tục sống trong địa ngục không nảy sinh chút giá trị ấy đi.”

Gã quay lưng mà dần rời khỏi nơi này. Cứ thế này mà kết thúc sao? Vậy thì rốt cuộc ta trở thành Ma Vương vì cái gì? Ta đã làm được gì? Đừng giỡn mặt, nếu là con người, nếu có thể lý giải nội tâm của ta, vậy thì ngươi phải…! Cổ họng bị phá nát, Ma Thực tràn vào trong cơ thể. Ta đã không còn có thể nói lời nào nữa.

“Ô…. ÔÔÔÔÔÔ!”

Điều duy nhất ta có thể làm chỉ có một. Trút tất cả cảm xúc vào tiếng gầm rú không thành lời này mà nguyền rủa hắn. Thế nhưng, hắn lại không hề quay gót mà rời khỏi nơi đây.

-------------------------------------------------------------------

Có lẽ vẫn còn một khoảng thời gian nữa để cơ thể của Phi Ma Vương bị phân giải hoàn toàn. Còn về nguy cơ thì chắc là phía Ma Thực đã lao đến nơi gần lối ra vào hang động. Trên đường đã không còn ma vật nào. Thứ tôi có thể nhìn thấy chỉ là vô số Ma Thực đang tồn tại xung quanh. Nếu đã không còn sinh vật mang ma lực thì nó sẽ tấn công bừa những thứ chuyển động. Tuy nhiên, Ma Thực không có dấu hiệu gì sẽ lao đến tôi. Dĩ nhiên rồi, ma lực đang chảy trong tôi còn nhạt hơn cả ma lực trong bầu khí quyển Ma Giới nữa.

Ma Thực có thể thu lấy ma lực xung quanh. Hẳn là còn phải một lúc nữa mới đến lượt tôi trở thành thức ăn. Dù vậy, nếu tạo ra tiếng động lớn hay chuyển động mạnh thì sẽ không thể đảm bảo mọi chuyện như ý. Hơn nữa, so với lúc ấy, trong cơ thể tôi còn có tinh linh sở hữu chút ít ma lực.

Ma Thực ở xung quanh ngừng chuyển động, vừa thu thập ma lực ở xung quanh vừa dần dần phình to. Nếu cứ tiếp diễn như thế thì có lẽ nó sẽ hấp thu toàn bộ ma lực của Ma Giới Garne và thở thành thứ vô cùng nguy hiểm, nhưng không cần phải lo lắng. Một phần Ma Thực đã xuất hiện dấu hiệu biến đổi.

(Nhìn bao lần cũng có cảm giác thần bí thật)

Đám Ma Thực đạt đến kích cỡ nhất định đã bắt đầu di chuyển, dính chặt vào các cá thể khác rồi dần dần thu nhỏ kích thước lại. Kế đó, địa hình xung quanh dần trở nên trong suốt và bắt đầu toả sáng. Khung cảnh này gợi tôi nhớ đến núi “Sát Hắc Ma Vương.”

Ma Thực sẽ ăn ma lực, gia tăng thể tích và phân tách để tăng số lượng. Song, khi những cá thể hấp thụ ma lực đến một mức nhất định ở gần nhau, chúng dường như cho rằng sẽ không còn lương thực để hấp thụ nữa. Vì vậy, chúng sẽ bám dính lẫn nhau, dùng ma lực đã hấp thụ để biến đổi địa hình xung quanh. Chúng đang dùng những cá thể không cần thiết làm tài liệu cho tổ của mình để không gia tăng số lượng quá nhiều. Núi “Sát Hắc Ma Vương” trở thành không gian dị thường như vậy cũng là do tính chất của Ma Thực.

Ban đầu, khi biết về Ma Thực, tôi đã suy nghĩ rằng nếu Ma Thực ăn toàn bộ sinh vật sở hữu ma lực, vậy thì tại sao nó lại không dùng những khúc cây ngập tràn ma lực đến mức phát sáng trong đêm ấy làm lương thực. Và tôi đã đi đến kết luận rằng có lẽ xung quanh đều là thứ mà Ma Thực tự mình sinh ra. Còn có vài thứ khác mà tôi hiểu được. Ma Thực không mở rộng lãnh thổ của mình khi đạt tới một mức nhất định, và cuối cùng nó sẽ hoá thành một cá thể rồi trở nên tĩnh lặng. Hẳn là người tạo ra nó đã thiết lập như vậy để nó không bành trướng đến vô hạn và khiến con người diệt vong.

(Đúng là kiểu suy nghĩ của Yugura Nariya)

Yugura Nariya đã sử dụng Ma Thực nhằm ngăn cản Hắc Ma Vương. Từ chuyện đó, chắc chắn Bạch Ma Vương – Yugura Nariya đã tạo ra Ma Thực này. Nếu là ma vật được chuẩn bị nhằm ngăn chặn con người bị tuyệt diệt thì phải có hạn chế nào đó. Sau khi suy đoán như vậy, tôi đã thử nghiệm quan sát hệ sinh thái của nó rất nhiều lần tại thế giới giả tưởng của Kim và lý giải được cách vận hành. Hẳn là bên trong hang động sẽ hoàn toàn biến thành tổ của Ma Thực, nhưng việc xâm thực chắc sẽ chỉ ngừng lại ở xung quanh nơi này mà thôi. Tuy biến nơi này thành địa điểm không ai có thể đến gần, nhưng nếu Phi Ma Vương không thể xuất hiện nữa thì cái giá cũng quá đủ rồi.

Cho dù sau này Phi Ma Vương có phục sinh thì cũng là ở trong cùng hang động mà Ma Thực làm tổ. Hắn sẽ bị ăn trước khi có thể làm gì và liên tục lặp lại những lần tái sinh không thể nào chuyển động. Đối với Phi Ma Vương, kẻ không sở hữu tri thức ma pháp đặc thù như Hắc Ma Vương có thể triệu hồi tôi, hắn thậm chí còn không thể lưu lại ý chí của mình cho người khác chứ đừng nói đến rời khỏi đây.

(___ [Tôi], rốt cuộc thế này có ổn không)

[Tôi] không hề có ý định sử dụng phương pháp này. Lý do rất đơn giản, bởi vì Illias và Marito sẽ không bao giờ cho phép bản thân làm vậy. Cho dù là bắt giữ Ma Thực hay khiến nó tấn công Phi Ma Vương, bản thân đều phải làm tất cả một mình. Một phương pháp mà cư dân ở thế giới này tuyệt đối không được ở bên cạnh. Có lẽ [tôi] cũng sẽ không công nhận chuyện để ai đó sẵn sàng tinh thần tự sát. Muốn thực hiện phương thức này thì bản thân buộc phải tránh xa các cô ấy, phải đuổi bọn họ ra bên ngoài. Song, người giao phó phương pháp này cho tôi lại chính là [tôi]. Trước những việc này, [tôi] đã trông cậy một tôi có thể thực thi mà không mang cảm giác tội lỗi. Vì là chính bản thân nên tôi đương nhiên có thể lý giải điều đó. Tuy nhiên, bản thân vẫn phải buông lời như tự hỏi tự trả lời.

(____ Bản thân thậm chí còn không xác nhận xem ông Kara có thật sự chết hay chưa)

Vào lúc ấy, Marito đã nói rằng không có báo cáo nào cần phải vội vàng. Nếu đã báo cáo chuyện của mẹ bọn Ekdoic mà không nhắc đến ông Kara thì hẳn là anh ta đã nghĩ rằng “điều đó không cần thiết.” Đã vậy thì vẫn có khả năng ông Kara bình an vô sự. Không, có thể nói là khả năng ấy rất cao. Dù vậy, [tôi] vẫn trốn khỏi phòng và lựa chọn dùng đến tôi.

(Bản thân thật sự quá nhát gan nhỉ)

Lý do rất rõ ràng. Nếu như nghe được chuyện ông Kara qua đời vào ngày hôm sau thì [tôi] sẽ không thể dùng đến phương pháp này. Dưới trạng thái có Illias và Ekdoic bảo vệ thì bản thân sẽ không thể dùng Ma Thực để phục thù, cuối cùng chỉ có thể bỏ mặc Phi Ma Vương được tự do. [Tôi] đã rất sợ điều đó, sợ bản thân không thể nào làm gì trước kẻ mà mình tuyệt đối không thể tha thứ. Vì vậy, [tôi] đã không xác nhận an nguy của ông Kara với Marito vào đêm đó. Nếu như xác nhận thì cuối cùng, Marito sẽ chỉ gia tăng cảnh giới xung quanh căn phòng mà [tôi] đang ngủ.

(Thật ra không cần nói cũng chả sao nhỉ. Tôi là cậu, cậu cũng là tôi)

Không có chuyện bên nào là bản thể cả. Đây chỉ là phương thức sống mà bản thân sẽ thay đổi tinh thần tuỳ theo tình huống. Nếu là đa nhân cách hẳn hoi thì có lẽ còn có cơ hội giao lưu một chút, nhưng khác biệt giữa tôi và [tôi] đang dần được hình thành. Không cần phải nói nhiều, lý do chính là các cô ấy, chính bọn họ đang dần biến đổi [tôi]. Bản thân không nghĩ biến hoá này có gì xấu, ngược lại thì còn có cảm giác rất tốt nữa. Tuy nhiên, nếu đã nhờ cậy tôi, kẻ vẫn không hề thay đổi so với hồi ở Trái Đất, thì cũng khó có thể nói rằng đó là điều tốt đối với [tôi]. Dù sao thì chuyện khéo léo trung hoà mọi thứ là công việc của cậu, chứ tôi thì không thể rồi.

(Được rồi… vấn đề còn lại là…)

Nhờ ánh sáng do Ma Thực sinh ra nên tôi không phải lo chuyện bị vấp ngã. Cơn đau toàn thân thì sau đó sẽ do [tôi] hối hận nên không cần phải quan tâm. Vấn đề là chuyện sau khi rời khỏi hang động này. Bên ngoài hang động không có Ma Thực, có lẽ một thời gian nữa nó sẽ ra ngoài, nhưng đó lại là chuyện của tương lai. Thời gian để tôi rời khỏi nơi này vẫn còn nhiều. Vấn đề hiện tại chính là liệu bản thân có thể bình an quay về hay không. Với cơ thể này mà phải đi bộ từ Ma Giới Garne đến Garne thì chắc chắn tôi sẽ chết. Chết vì gặp ma vật giữa đường, chết vì cạn kiệt thể lực. Kutou thì chắc là đã được Duvleori nhặt lấy rồi, nhưng khi đã có thông tin từ Kutou thì Duvleori sẽ không đến gần hang động này. Hẳn là bọn Marito cũng lý giải chuyện tôi sẽ mang Ma Thực theo.

“Tử nhất định sẽ cho Duvleori chờ sẵn tại nơi mình bỏ Kutou lại. Nhưng liệu bản thân có thể đến đó được không thì… hẳn là không rồi.”

“Anh hiểu rõ đấy nhỉ.”

Xung kích đẩy từ phía sau như bị trúng súng điện, thú thật là không cần làm vậy đâu, chỉ cần đẩy nhẹ thì ta cũng ngã ra rồi. Mà đây đúng là kiểu cẩn trọng hành động của ngươi.

“… Đằng này chính là người bị thương đấy. Ít nhất ngươi nên nhẹ tay một chút chứ, Larheit.”

Tuy không thể đứng dậy, nhưng tôi có thể xác nhận người đang ở sau lưng. Ở đó là ba nhân vật mình không hề quen biết. À không, tôi có trực giác rằng một người chính là cơ thể mới của Larheit.

“Đơn độc đến nơi của Phi Ma Vương mà không ai làm hộ vệ, một hành động không giống với anh lắm nhỉ.”

“Cũng không hẳn đâu. Bản thân đã tính toán rằng có cơ hội thắng rồi.”

“Lúc anh hướng tới núi [Sát Hắc Ma Vương] thì tôi còn tưởng anh đi tự sát cơ, nhưng không ngờ anh lại đi lợi dụng Ma Thực. Thật là một người nguy hiểm.”

“Nếu đã giám thị từ xa lâu như vậy thì chẳng phải bắt giữ vào lúc đấy là được sao.”

“Bản thân bọn tôi cũng có hứng thú liệu anh sẽ tiếp xúc Phi Ma Vương như thế nào. Về chuyện loại trừ được một kẻ cản trở thì Leytis cũng phải cảm tạ anh đấy.”

Tôi đã dự đoán hành động của hiệp sĩ Turize, quân Garne và nhóm Ma Vương nên có thể thoát khỏi vòng vây, nhưng bản thân không thể nắm giữ toàn bộ hành động của bọn Larheit trong lòng bàn tay. Tuy nhiên, tôi đã tin chắc rằng hắn sẽ âm mưu can thiệp gì đó trong cuộc chiến giữa con người với Phi Ma Vương và trông ngóng tình hình. Nếu hắn nhận ra tôi đang hành động một mình thì chắc chắn sẽ tìm cách bắt giữ… Tôi đã chọn việc may rủi rằng liệu mình sẽ gặp Duvleori hay Larheit trước, nhưng mọi chuyện lại thành ra như vậy. Ờ thì vận may của gã không trông cậy đồng đội mà hành động riêng thì chỉ như thế này thôi.

“Nếu ngươi muốn bắt giữ đằng này thì nên sớm làm cho xong đi. Nếu cảm nhận được ma lực của các ngươi thì Ma Thực sẽ lập tức lao ra đấy.”

“Cũng đúng nhỉ. Tuy đang sử dụng ma pháp kiềm chế ma lực, nhưng chuyện đó cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.”

“Larheit, chúng ta sẽ dẫn tên này đến chỗ Lytial-sama ư?”

Một người đi cùng Larheit lên tiếng. Nghe âm sắc thì có vẻ là nữ, nhưng lại không mang cảm tình nào giống như máy móc. Vậy đây là bọn người đi chung Lytial và từng tiếp xúc Tử cùng Duvleori sao… Thế thì đối phương là kẻ sử dụng ma pháp Dịch Chuyển nhỉ. Duvleori sẽ khó mà truy lùng rồi.

“Không đâu, về xử trí kẻ này thì tôi đã bàn bạc xong xuôi với Lytial-san rồi. Chúng ta sẽ dùng anh ta làm tài liệu trao đổi. Trước tiên thì hãy rời khỏi nơi này đã.”

“Được rồi. Với lại thêm sama vào đi, ta đập chết ngươi đấy.”

“Cho dù bị giết thì tôi cũng chỉ thay đổi cơ thể thôi, xin đừng lãng phí công sức như vậy.”

“Được, ta sẽ giết ngươi sau.”

“… Di chuyển thôi.”

Người đàn ông còn lại thì vác cơ thể tôi lên. Trông có vẻ như đây là người lao lực, nhưng suy xét tính cách của Larheit cùng người phụ nữ sử dụng ma pháp Dịch Chuyển thì tôi cũng hiểu được._____ Có lẽ nên nhắm vào kẻ này đầu tiên.

“À, hãy đánh ngất người đàn ông đó đi. Không được đối thoại gì cho đến khi giao dịch với đối phương. Chỉ cần làm vậy thì tên ấy sẽ không trở thành uy hiếp gì cả.”

“Được.”

Tôi không ghét kẻ có năng lực học hỏi, nhưng về Larheit thì thật không thể ưa nổi rồi. Cùng với tiếng thở dài, ý thức của tôi bị cắt đứt.