Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Arc 7: Lựa chọn - Chương 04: Do đó, đi theo

Ngôi nhà của Melia rất mộc mạc, thậm chí còn nhỏ hơn vài phần so với nhà của Illias. Có vẻ như cô ấy sống một mình vì tôi không nhìn thấy bóng dáng người ở cùng. Tôi được dẫn đến phòng khách mà ngồi xuống, không có chuyện gì để tôi làm cho đến khi dùng bữa. Melia nấu nướng tại gian bếp ngay bên cạnh, mùi thức ăn nồng đậm bên mũi.

“Có chuyện gì để tôi giúp không?”

“Không sao đâu! Phần của một hay hai người cũng không khác nhau mấy!”

Tôi đã báo với bọn Lacra rằng mình sẽ dùng bữa rồi mới quay lại, dường như Thương cũng lo lắng cho tôi. Dù sao thì tuỳ trường hợp mà có khả năng Melia sẽ chĩa mũi kiếm vào tôi nữa.

“Đã để anh chờ lâu! Hãy ăn trước khi nó nguội nào!”

Melia khẽ cầu nguyện một chút rồi bắt đầu dùng bữa. Tôi không phải tín đồ Yugura giáo nên chỉ nhìn cô ấy làm vậy và đợi đến khi cô ấy bắt đầu động tay. Thức ăn trên bàn cũng giống với những thứ mà tôi từng học từ Lacia, nhưng món nào cũng đều được nấu nướng rất công phu và tỉ mỉ.

“… Ngon thật.”

“Thật sao!?”

“Ừ, tôi không có ý định khách sáo chỉ vì chuyện này. Tôi có thể biết cô đã luyện tập rất nhiều.”

“Chúng đều là do tôi học từ chị h____ từ chị gái. Nhưng chị ấy lúc nào cũng bận rộn với công việc của thánh hiệp sĩ nên tôi mới nấu ăn thay rồi mới giỏi lên từ đó.”

“Cha mẹ cô thì sao?”

“Mẹ tôi mất đi vì bệnh không lâu sau khi sinh ra tôi. Cha cũng là thánh hiệp sĩ và qua đời khi tôi còn nhỏ. Chị gái cũng vì thực hiện nhiệm vụ của thánh hiệp sĩ mà…”

Hẳn là Melia đã nấu ăn hằng ngày cho Lacia. Tuy nhiên, Lacia lại bị Ác ma bắt đi trong lúc làm nhiệm vụ rồi bị giết chết. Và trong hơn mười mấy năm ấy, Melia đã luôn sống một mình như vậy.

“Vậy sao, thế mà cô vẫn hướng tới công việc thánh hiệp sĩ nhỉ.”

“Cha và chị gái đều không phải quá nổi danh trong thân phận thánh hiệp sĩ, nhưng họ vẫn tự hào với vai trò ấy mà hoàn thành trách nhiệm của mình. Thế nên tôi cũng muốn thay họ bảo vệ những thứ mà họ muốn bảo vệ.”

“Cô không nghĩ đến chuyện trả thù ư?”

“… Có chứ, nhưng tôi chỉ là một kẻ còn non nớt. Nếu tôi còn mong muốn gì khác ngoài cảm xúc muốn bảo vệ người dân và đất nước thì bản thân nhất định sẽ chẳng thể nào trưởng thành. Vì vậy, tôi chỉ đang suy nghĩ đến chuyện trở thành thánh hiệp sĩ sao cho gia đình mình tự hào nhất.”

Lồng ngực tôi có cảm giác thắt lại khi nghe lời của Melia. Tôi cũng từng chỉ sống vì phục thù, trở nên mạnh hơn vì mục đích ấy. Thế nhưng khác với tôi, Melia vẫn mang tấm lòng của một con người tốt đẹp.

“Cho dù thực lực còn non nớt, nhưng trái tim của cô đã là một thánh hiệp sĩ tuyệt vời rồi.”

“Kh… không có chuyện đó đâu! Hôm nay tôi cũng suýt suy sụp vì thua trước Ekdoic-san đó… Ch… chúng ta đổi chủ đề đi! Món súp hôm nay là do tôi học từ chị gái, điểm đặc biệt nhất chính là việc chuẩn bị rau củ___”

“Sau khi cắt ra thì ngâm nước một đêm phải không.”

“Anh… anh biết rồi ư.”

“Đúng vậy, tôi đã học điều đó từ Lacia.”

“… Anh biết chị gái tôi sao?”

Tôi đã định đánh trống lảng. Thế nhưng có vẻ bản thân không thể làm vậy. Ít nhất thì tôi không có suy nghĩ muốn nói dối Melia. Có lẽ tôi đã thành thật quá rồi.

“___ Điều tôi sắp nói hiện giờ chính là cuộc đời mà tôi đã sống, cùng với câu chuyện từng gặp gỡ Lacia.”

Tôi không giấu diếm gì mà nói ra tất cả. Chuyện tôi được nuôi dưỡng bởi Đại Ác Ma Begragud, chuyện Lacia bị bắt giữ nhằm giúp tôi học về con người, chuyện tôi cùng Lacia đã trò chuyện với nhau như thế nào, và thời khắc cuối đời của Lacra. Melia không hề xen vào mà chỉ yên lặng nghe tôi kể.

“Đó là toàn bộ câu chuyện.”

“Ra là… vậy sao…”

“Melia, tôi cần phải tạ lỗi với cô. Nếu không có tôi thì có lẽ Lacia sẽ không bị Ác ma bắt đi. Chuyện đó tương đương Lacia đã chết đi bởi vì tôi. Cô có quyền trách móc, có quyền trả thù tôi. Nhưng tôi không thể chết đi vào lúc này. Tôi không thể dâng sinh mạng này cho cô được. Sinh mệnh của tôi hiện đã hiến dâng cho một người khác rồi. Thật xin lỗi.”

Tôi cúi đầu thật sâu. Tôi đã hứa rằng sẽ giúp Thương tìm ra hy vọng sống. Tôi không thể phá vỡ lời hứa ấy. Tôi vẫn chưa trả hết ân nghĩa cho huynh đệ. So với hồi bản thân không ngại chết đi nếu có thể phục thù, tôi của hiện tại đã có quá nhiều lý do để không thể chết. Dù vậy, nếu Melia vẫn mong muốn thì tôi sẽ sẵn sàng tiếp nhận nỗi hận thù ấy hết mức có thể. Tôi có quyết tâm như vậy. Nhưng Melia vẫn không hề có dấu hiệu hành động, tôi không hề cảm nhận chút địch ý nào từ cô ấy.

“… Xin anh hãy ngẩng đầu lên đi. Tôi không hề muốn Ekdoic-san chết đi hay gì cả. Bởi vì chị gái đã dẫn lối cho anh. Và Ekdoic-san lúc này cũng đã trở thành người anh hùng cứu quốc.”

“Tôi… không phải anh hùng.”

“Anh chính là anh hùng. Vì để người dân của ngôi làng sắp sửa bị ma vật xâm chiếm có thể di tản, anh đã một mình lưu lại mà chiến đấu. Anh đã đặt tính mạng của mẹ mình với tính mạng của dân làng lên cán cân và định ưu tiên mạng sống của nhiều người hơn. Nếu như vậy còn không phải là anh hùng thì chúng tôi cũng chẳng phải là hiệp sĩ. Giả như anh không phải là con người đi nữa, anh vẫn là anh hùng đối với tôi, là người mà tôi muốn hướng tới giống như chị gái vậy.”

Nếu như cô ấy cứ cầm kiếm chém tới thì tôi cũng có thể dâng lên một hoặc hai cánh tay. Nếu cô ấy mắng chửi thì tôi cũng dự định sẽ gánh vác những lời ấy cả đời. Thế nhưng, Melia không trách mắng tôi. So với những công kích hay lời thoá mạ, điều đó lại càng đau đớn hơn nữa.

“Nhưng tôi đã khiến cô trở nên cô độc, chính tôi đã cướp đi người quan trọng của cô.”

“Nhưng dù biết rõ tôi có thể căm hận anh, anh vẫn nói cho tôi biết. Ekdoic-san đã cho tôi biết đoạn kết đáng tự hào của chị gái mà tôi hằng ngưỡng mộ, biết rằng chị ấy đã hoàn thành vai trò của một thánh hiệp sĩ cho đến thời khắc cuối cùng. Anh không cần phải đền tội. Đối với tôi, chỉ như thế cũng đã đủ. Vì vậy, xin anh hãy ngẩng đầu lên đi.”

“Tôi… tôi…”

Tôi không thể nói nên lời. Đôi mắt nóng rực, có gì đó đang lăn xuống trên má. Tôi chưa từng cảm thấy rằng việc được tha thứ lại đau đớn đến như vậy. Tôi biết rõ ý nghĩa của việc sống trong cô độc. Dù rằng không thể cảm nhận được toàn bộ, nhưng tôi vẫn cố gắng lý giải nỗi bi thương mà Melia từng nếm trải.

“Thôi nào, nếu anh cứ cúi đầu như vậy thì tôi cũng không biết phải làm gì đâu! Nào, thức ăn sẽ nguội m___ A.”

“… Thật xin lỗi.”

Tôi bị cưỡng ép ngẩng mặt lên. Trong tầm mắt mơ hồ đang phản chiếu khuôn mặt kinh ngạc của Melia. Nhưng ngay lập tức, Melia cũng dịu dàng mỉm cười mà lau đi khoé mắt tôi.

“Cảm ơn anh rất nhiều, Ekdoic-san. Cảm anh vì đã đau lòng đến như thế vì tôi và chị gái.”

Trên đôi mắt của Melia cũng đang rưng rưng nước mắt. Cho đến khi tôi bình tĩnh trở lại thì thức ăn đều đã nguội mất.

-------------------------------------------------------------------

Tôi tiến vào một căn phòng nằm trong lâu đài Turize. Người đang ở trong đó là vua của Turize, Marito Turize, cùng với người dạy kiếm cho Illias, Salvet Ragdo. Ngay khi xác nhận bóng dáng của tôi, Salvet lập tức lộ vẻ cảnh giác, Marito thì nhìn chằm chằm với vẻ mặt bình tĩnh.

“Cho dù có quan hệ hợp tác đi nữa, nhưng thuộc hạ trực thuộc của Ma Vương lại đơn thân xuất hiện trước mặt vua một nước thì cũng không tốt lắm đâu.”

“Ta ở đây không phải vì mệnh lệnh của chủ nhân, ta đến để hỏi ý kiến của ngươi trong thân phận của một cá nhân.”

“… Nói đi.”

“Ta đã phát hiện và mang con người đó về.”

“Thật sao!? Cậu ấy đang ở đâu rồi!?”

Ngay khi nhắc đến chuyện tên con người ấy, biểu cảm của Marito liền mất đi vẻ bình tĩnh. Tôi nghe rằng đây là kẻ có quan hệ thân thiết với hắn, nhưng đến mức này thì lại thật đáng kinh ngạc.

“Hắn đang ở trong bụng ta. Mặc dù vẫn còn sống, nhưng hắn đang ở trong tình trạng nguy kịch. Có kẻ nào biết trị liệu không?”

“___ Y sĩ vẫn luôn thường trực. Phòng cũng đã được chuẩn bị sẵn.”

“Thế thì hãy di chuyển đến đó. Mời các ngươi dẫn đường.”

Căn phòng mà tôi được dẫn đến đang có một kẻ giống như y sĩ và được trang bị rất nhiều công cụ. Nghĩ đến chuyện hắn đã bị trọng thương như thế vào lúc rời khỏi Garne, vậy thì việc chuẩn bị này cũng là điều hiển nhiên. Tôi lấy tên con người ra khỏi Mê Phúc và đặt trên giường. Y sĩ nhìn thấy tình trạng của hắn liền tái mặt và bắt đầu xử trí.

“Về chuyện ta muốn hỏi____”

Vào thời khắc tôi nhìn về Marito thì toàn thân bỗng trở nên căng thẳng trước biểu cảm của hắn. Cho dù năng lực chiến đấu của Marito mạnh mẽ bao nhiêu thì hắn cũng chỉ tương đương chủ nhân, hoàn toàn kém xa so với bản thân tôi. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên cơ thể tôi thu lại đến mức này dù đã từng đối đầu nhiều kẻ địch, kể cả khi cơn giận ấy không phải đang hướng về tôi đi nữa.

“Bệ hạ, bàn tay của y sĩ đang trở nên chậm đi. Xin ngài hãy kiềm chế.”

“___ Ta xin lỗi, Sir Ragdo.”

Dường như đã lấy lại bình tĩnh trước lời của Salvet, Marito thở dài một hơi rồi quay về phía tôi.

“Ta sẽ tiếp tục. Khi nhìn thấy thảm trạng của con người này, ta đã phiền não không biết có nên cho chủ nhân nhìn thấy hay không. Tuy nhiên, vai trò của ta là thực thi mệnh lệnh của ngài ấy. Do đó, ta muốn xác nhận với kẻ đứng ngoài như ngươi. Trong trường hợp chủ nhân nhìn thấy bộ dạng của hắn, ngài ấy sẽ xảy ra chuyện gì?”

“… Nói thật thì trực giác của ngươi rất chính xác. Nếu nhìn thấy bộ dạng này của người bạn thì Tử Ma Vương sẽ không thể duy trì bình tĩnh. Phán đoán của ngươi rất tốt.”

“Không thể duy trì bình tĩnh, cụ thể là như thế nào?”

“Ta không phải hiểu rõ Tử Ma Vương như người bạn… Nhưng ít nhất thì cô ấy chắc chắn sẽ không tha thứ cho kẻ khiến cậu ấy trở nên như vậy. Nhất định cô ấy sẽ dùng mọi thủ đoạn để báo thù kẻ đó.”

Tôi cũng nghĩ đến chuyện đó, nhưng đấy không phải câu trả lời tôi mong muốn.

“Đó là điều vô cùng hiển nhiên. Con người này là nhân vật mà chủ nhân ưu tiên nhất. Nếu đã có kẻ phạm vào điều đó thì ngài ấy không có lý do gì để tha thứ cho đối phương.”

“Vấn đề ở đây là việc dùng mọi thủ đoạn. Không giống như Kim Ma Vương hay Thương Ma Vương, ý chí muốn sống như con người của Tử Ma Vương rất yếu ớt. Tuỳ vào đối tượng mà cô ấy có thể sẽ hành động như Ma Vương.”

“Điều đó có vấn đề gì?”

“Người bạn hẳn sẽ không mong muốn điều đó. Cậu ấy luôn tránh việc để Tử Ma Vương trở thành kẻ địch với loài người. Thế nhưng cậu ấy đang ở trong trạng thái như hiện tại. Không còn ai có thể ngăn cản Tử Ma Vương nữa. Cô ấy sẽ mang phẫn nộ còn lớn hơn cả ta, và khi có thể hành động tự do thì những công sức trước đây của người bạn đều sẽ hoàn toàn sụp đổ.”

Cơn phẫn nộ mà Marito vừa thể hiện lúc nãy không hề ít. Nếu như chủ nhân còn tức giận hơn thế và sử dụng sức mạnh của mình thì… Chắc hẳn ngài ấy sẽ trở thành mối uy hiếp tương đương với cả Phi Ma Vương.

“Ta đã hiểu, nhưng ta có nghĩa vụ phải báo cáo với chủ nhân.”

“____ Dù gì thì ta cũng định báo cho Kim Ma Vương. Khả năng cao là Tử Ma Vương sẽ nhận được thông tin ấy từ cô ta. Ta không ngăn cản ngươi. Tuy nhiên, nếu như Tử Ma Vương nổi điên thì ta buộc phải ngăn cản Tử Ma Vương trong thân phận Quốc Vương bên phía con người. Ngươi hãy nhớ ý nghĩa của chuyện đó.”

“… Ta hiểu rồi.”

Trước tiên thì cứ giao tên con người cho Marito là được. Tuy nhiên, một cơ thể không thể tiếp nhận ma pháp lại chịu phải vết thương như thế này thì khả năng có thể cứu sống gần như bằng không.

“Bệ hạ, việc truyền đạt với những người khác thì sao?”

“Hãy báo cho họ biết, nhưng đừng để ai gặp mặt.”

“Tuân lệnh.”

“Đặc biệt là với Sir Ratzel, bằng không thì cô ấy chắc chắn sẽ lầm đường lạc lối.”

“… Đúng là vậy.”

Tôi từng nghe không ít về cách sống của hiệp sĩ loài người. Họ là những kẻ tuân theo chính nghĩa mà mình tin tưởng và luôn tự hào về điều ấy. Sức mạnh của Illias cũng được vun đắp từ những thứ như vậy. Thế mà Marito lại nói rằng một kẻ như thế sẽ lầm đường lạc lối. Đã vậy thì chủ nhân sẽ ra sao? Ngài ấy sẽ bước trên con đường như thế nào? Tôi không thể biết được. Song, nếu lựa chọn sai lầm thì liệu ngài ấy sẽ đón nhận kết cục như thế nào đây.

“Đúng rồi, ta quên mất. Duvleori, người bạn đã ở đâu vậy?”

“Một trong các cơ sở nằm tại lãnh địa Methys. Ta cảm nhận được mùi của một trong các Đại Giám Mục luôn ở Quama và từng đến Turize.”

“____ Đại Giám Mục Ceraes sao. Ta sẽ báo cho bên Giáo Hoàng Eupalo. Sir Ragdo hãy truyền đạt cho những người khác. Duvleori thì hãy giải thích chi tiết vào lúc ấy.”

“Được thôi.”

Nếu như tên con người ấy vẫn còn ý thức, nếu như có kẻ lý giải chủ nhân hơn tôi thì nhất định họ sẽ nghĩ ra hành động tốt nhất đối với chủ nhân. Hỡi con người, ta cần phải làm gì đây? Tôi vừa nghĩ thế vừa nhìn chằm chằm vào hắn, kẻ không thể nói một lời nào mà chỉ đang chờ đợi tử vong.

-------------------------------------------------------------------

“Này, Harkdoc. Vừa có liên lạc từ Sir Ragdo bên Turize. Có vẻ họ đã tìm thấy tên đàn ông đó rồi.”

“Ù á!? Chúng ta vừa mới thành công điều động đám mạo hiểm giả thôi mà!?”

Bản thân vừa trở về chỗ đại ca Jestaff định giăng lưới tìm kiếm tung tích của huynh đệ mà như vậy thì không tốt đâu nha. Ờ thì nếu đã tìm thấy thì không còn gì tốt hơn, nhưng đại ca đang hành động tại Ma Giới Quama vừa mới cất công quay lại thành đô đó. Bọn tôi thật sự bị người anh em quay mòng mòng luôn. Mà kệ đi, dù sao anh ta vừa hạ được một tên Ma Vương rồi, chuyện này cũng đành chịu thôi.

“Về phía đám mạo hiểm giả thì cứ để chúng tìm kiếm một thời gian đi.”

“Ơ? Tại sao vậy?”

“Thủ phạm bắt giữ vẫn chưa nhận ra tên đàn ông đó đã bị đoạt đi. Chuyện này là để hắn không phát giác được điều đó.”

Theo lời của đại ca thì có vẻ người anh em đang ở trong tình trạng cực kỳ nguy kịch nên không thể nào bất cẩn chuyển động. Duvleori đã đặt một phân thân bắt chước hình dáng của người anh em rồi rời đi. Nếu đã không thể sử dụng ma pháp thì chắc bọn chúng cũng sẽ không lập tức nghĩ đến chuyện điều tra bằng ma pháp.

“Một mình em quay về Turize được không!?”

“Kẻ bắt giữ gã đàn ông ấy là Larheit, tức đám người Leytis. Mày là đứa con rơi mà chúng đang tìm kiếm. Khả năng cao là chúng đang giám thị hành động của mày từ xa. Không có gì đảm bảo sẽ không lộ ra thông tin nên mày không nên hành động.”

“Chuyện đó…”

Tuy ngài bản năng của tôi nhạy cảm với mối nguy hiểm ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng với kẻ quan sát từ xa thì lại rất yên tĩnh. Tôi cũng không có cách nào để đối phó với kẻ giám thị hành động của mình từ bên ngoài phạm vi ma pháp Truy Tìm. Nhưng trong lúc người anh em có thể chết đi bất cứ lúc nào mà bản thân phải cắn răng ngồi chờ thì tàn khốc quá đi.

“Mà tao cũng hiểu cảm xúc của mày. Về phương thức thì để tao chuẩn bị cho.”

“Th… thật ạ!?”

“Mày hãy chuẩn bị cho đến trước ngày mai. Ngoài ra, mày cũng chỉ thị cho đám mạo hiểm giả sao cho bản thân có thể rúc trong nhà một thời gian đi.”

“Em hiểu rồi! Em sẽ đi làm liền!”

Quả nhiên là đại ca! Anh ấy có thể lập tức lập kế hoạch mà tôi không nghĩ ra! Nhưng mà bản thân phải làm việc mới được. Tôi phải khởi hành rời khỏi Quama vào ngày mai, vậy thì tôi cần hoàn thành công việc của mình đã. Tôi lao ra khỏi dinh thự và hướng về phía trụ sở Liod. Trên đường đi, tôi chợt gặp mặt người quen.

“Ara, không phải là Harkdoc sao.”

“Yo, Macetta. Cô cũng quay về Quama rồi à.”

Macetta, Giám Mục Yugura giáo và là người trực thuộc Morgana. Bọn tôi từng gặp nhiều chuyện vì mối quan hệ với Natla-san ở Methys. Đúng là sau vụ đó thì bọn tôi vẫn chưa nói chuyện với nhau mấy.

“Vừa xảy ra chuyện người ấy bị Leytis bắt giữ phải không? Bên Yugura giáo cũng được nhờ giúp đỡ tìm kiếm đó. Vì tôi là thành viên bên bang hội Morgana nên bản thân đang lợi dụng quan hệ ở quanh đây nè.”

Huynh đệ từng nói rằng có thể tin tưởng Macetta, với cả bản thân cô ấy cũng có vẻ quan tâm người anh em lắm. Chắc nói ra thì không sao đâu.

“À đúng rồi, về chuyện đó thì… Cho tôi mượn tai cô một chút đi.”

“Được thôi… nhưng đừng thở gần quá nhé.”

“Sao vậy? Bộ tai cô nhạy cảm lắm à?”

“… Ừ đấy, anh có ý kiến gì à?”

… Tự dưng tôi lại cảm thấy ngượng. Mà kệ đi. Tạm thời thì tôi vừa cảnh giác xung quanh bằng ma pháp Truy Tìm vừa tóm tắt nội dung đã nghe từ đại ca Jestaff. Tai cô ấy có vẻ nhạy cảm thật, tuy tôi đã cẩn thận rồi nhưng cơ thể của cô ấy vẫn cứ ngọ nguậy.

“Vậy sao… Nè, anh có thể dẫn tôi theo không?”

“Chuyện đó cũng không thành vấn đề, nhưng tại sao vậy?”

“Một là tôi cũng tò mò về chuyện của người ấy. Hai là tôi cũng làm chuyện có lỗi với Lacra nên muốn làm gì đó để bù đắp lại.”

“Lacra thì đang ở chỗ khác rồi.”

“Nhưng cô ấy cũng sẽ lập tức hội hợp phải không?”

“Cũng đúng nhỉ. Vậy thì lát nữa tôi sẽ đi nói với đại ca Jestaff về chuyện đó.”

“Ừm, nhờ anh nhé. Vậy thì cùng đi thôi nào.”

“…?”

Tôi đã bảo là ngày mai xuất phát rồi mà cô ta nói gì vậy? Trong lúc tôi đang nghiêng đầu thắc mắc thì Macetta lại ghé vào tai bên này. Nhột quá đi.

“Anh bị ngốc à. Nếu cuộc trò chuyện vừa rồi bị nghe thấy thì sẽ thiếu tự nhiên lắm phải không? Tôi đang bảo là mình sẽ đi ngó qua trụ sở ở Quama đấy.”

“À ờ.”

Vậy là Macetta đã nghĩ đến chuyện dùng lời nói để đánh lừa đối phương hiểu ra ý khác sao? Cô ta cũng nhanh trí ghê. Khoan, hay là do mình ngáo quá thôi?

“Cô ghê thật đó.”

“Tự dưng anh nói gì vậy?”

“Tôi chỉ đang nghĩ cô xoay sở khéo léo lắm đó.”

“Gì hả? Anh đang mỉa mai tôi ư?”

“Tôi chỉ đang khen thật lòng mà.”

“… Mà kệ đi. Đây cũng là lần đầu tiên tôi đi vào trụ sở Quama. Cái chuyện người không phải thành viên mà đi vào sẽ bị kiếm chuyện là thật ư?”

“Cũng tuỳ nữa. Nếu có tôi thì cô sẽ chỉ bị chế giễu thôi.”

“Tôi đang đùa thôi mà…”