Sau khi biết được chuyện xảy ra với huynh đệ, tôi và Thương quyết định tiến về nơi ở của Bích Ma Vương. Những gương mặt ở đây gồm ba Ma Vương, Duvleori, Lacra, Illias, Ulffe và Mix. Ngoài ra vẫn còn thêm một người đồng hành nữa. Đó là một hiệp sĩ trẻ tuổi tên Kayl thuộc đội Leanor, hiệp sĩ đoàn Turize.
“… Kh… không phải hơi cao quá sao?”
“Nếu thấp quá thì Dar’agestia sẽ không thể bay như bình thường được.”
“Ph… phải rồi nhỉ…”
Kayl được Marito chọn ra nhằm giám thị bọn Illias. Tuy thực lực chưa đủ, nhưng Kayl lại sở hữu kỹ thuật đặc biệt để bổ sung điều đó. Mặc dù không ai nghi ngờ lời nói của Marito, chỉ là cậu ta đã bắt đầu thu lại trước những người ở đây.
“Ekdoic, sắp sửa nhìn thấy ranh giới giữa Ma Giới Garne và Ma Giới Turize rồi. Đừng quên cảnh giác xung quanh nhé.”
Chúng tôi không thể trực tiếp tiến vào Ma Giới Turize từ Turize, bởi vì ở giữa còn có một ngọn núi “Sát Hắc Ma Vương.” Không ai có thể biết được phạm vi truy tìm và tấn công của Ma Thực đang làm tổ ở đấy. Chúng tôi buộc phải tránh nguy cơ bị tìm thấy bởi ma vật tồi tệ nhất, thứ đã nuốt chửng Phi Ma Vương và cả Hắc Ma Vương, nên đã đi qua lãnh thổ Garne rồi tiến vào Ma Giới Turize thông qua Ma Giới Garne.
“Ma Giới Turize là một nơi như thế nào vậy? Con người trong quá khứ chưa từng bước chân vào Ma Giới Turize. Nếu biết được thông tin gì thì mong các cô có thể cung cấp cho bọn tôi.”
“Bọn ta cũng không nắm rõ toàn bộ. Tuy nhiên, chỉ cần nhìn qua thì mọi người sẽ lập tức nhận ra sự dị thường của nó thôi.”
“Chuyện đó là sao____”
Khi nói đến giữa chừng thì tôi bỗng hiểu ra lý do. Trước tầm mắt đang xuất hiện một khu rừng vô cùng khổng lồ. Ma Giới Methys, Ma Giới Garne, Ma Giới Quama đều tạo cảm giác hoang tàn tĩnh mịch. Thế nhưng Ma Giới Turize lại có vô số thực vật sinh trưởng.
“Woa. Ma Giới cũng có thực vật bình thường sinh trưởng nhỉ.”
“Không phải bình thường đâu? Tiến tới một chút thì cô sẽ hiểu ngay thôi?”
Trong khi Mix đang nghiêng đầu thắc mắc thì Dar’agestia vẫn tiếp tục bay về phía Ma Giới Turize. Và khi biên giới… biên giới…
“Cái này…”
Tốc độ của Dar’agestia vẫn giữ nguyên, nhưng chúng tôi vẫn chưa chạm đến biên giới mà tôi tưởng như sắp xuất hiện. Điều đó có nghĩa là khu rừng mà chúng tôi nhìn thấy từ xa đang dần trở nên lớn hơn. Kích thước của chúng hoàn toàn khác biệt. Có lẽ còn lớn gấp 10 lần những loại cây cổ thụ bình thường.
“Đúng là thực vật vẫn tồn tại ở Ma Giới Turize. Nhưng chúng lại lớn đến mức không thể so sánh với những thứ ở thế giới con người. Có lẽ đó là do ảnh hưởng từ ma lực của Bích… Dar’agestia, bay cao hơn đi!”
“Grao!”
Dar’agestia nâng độ cao lên mà tiến tới. Sau khi vượt qua hàng cây đầu tiên, chúng tôi liền cảm nhận được mình đã thực sự tiến vào Ma Giới Turize. Ma lực trong không khí nồng đậm hơn xa so với những Ma Giới khác. Nếu như kết giới bao quanh cơ thể ngừng hoạt động vào lúc này, cơ thể của tôi nhất định sẽ lập tức chịu tổn hại.
“… Chúng ta không phải đang bay song song với mặt đất đâu nhỉ?”
“Ừ. Hiện chúng ta đang vừa nâng độ cao vừa tiến tới. Càng tiến vào trung tâm thì thực vật trong Ma Giới này sẽ càng trở nên khổng lồ hơn nữa.”
“Trung tâm…”
“Là nơi có lâu đài của Bích. Thiệt tình, không phải cái gì cũng lớn là tốt đâu!”
“Gr… graoo…”
Một khi đã có nhiều loại cây cổ thụ khổng lồ thế này thì khu vực gần mặt đất sẽ luôn ở trong tình trạng tối tăm. Những rễ cây bò trên mặt đất cũng sẽ cao hơn cả tường thành. Trong trường hợp di chuyển bằng đường bộ thì cả bọn sẽ gặp phải khó khăn vô cùng lớn. Nếu không nhờ Dar’agestia thì chúng tôi sẽ chẳng thể nào đi thẳng về phía trước…
“Không trông thấy bóng dáng ma vật nhỉ.”
“Tạm thời vẫn có đấy, chỉ là phải đi xuống mới gặp. Con nào con nấy cũng khổng lồ nên tôi không muốn gặp mặt đâu. Tuy nhiên, có lẽ thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ma vật loại phi hành như Wyvern. Ừ thì chắc không có ma vật nào ngu ngốc đến mức tấn công ma vật khổng lồ như Dar’agestia đâu.”
“Cũng đúng.”
“Ma vật có thực lực dường như đều làm tổ ở khu vực trung tâm cả. Chắc chúng ta sẽ bình yên trong một khoảng thời gian thôi.”
Khu rừng này rốt cuộc khổng lồ đến mức độ nào? Thậm chí tôi còn suy nghĩ tới chuyện nơi này sẽ không có giới hạn. Bọn Illias cũng bị áp đảo trước cảnh tượng lần đầu nhìn thấy. Người thoải mái nhất ở đây chỉ có mỗi ba Ma Vương và Duvleori mà thôi.
“Tiện thể thì Kim, cô biết rõ như vậy nên mới cùng tôi đến đó sao?”
“Ta đã được vua Turize nói trước rồi.”
“… Thế mà còn bày trò như vậy sao? Hai người cũng có sở thích xấu nhỉ?”
“Bằng không thì sẽ chẳng thể khiến cô bình tĩnh được. Nhưng mà ta không biết chuyện Duvleori đóng vai khuyên giải đâu.”
“Thật sao? Phải chi tôi xâm chiếm Garne trước thì tốt rồi.”
“Nếu vậy thì có lẽ cô vẫn sẽ là kẻ địch với cậu ấy đó.”
“Tôi thì nghĩ đó sẽ là một cuộc gặp gỡ đầy mới mẻ đấy?”
“Ma Vương nào cũng chả ra thể thống gì hết.”
“Cô dám nói vậy sao?”
“Bản thân cô dám nói vậy à?”
“Cái gì đấy hả!?”
Người trị vì quốc gia, người luôn mong cầu, người luôn chiến đấu. Ma Vương nào cũng có cá tính riêng. Đã vậy thì Bích Ma Vương sẽ là nhân vật như thế nào?
“Thương, Bích Ma Vương là nhân vật như thế nào?”
“… Để xem, có lẽ nên gọi hắn là một tên vua Turize ngạo mạn nhỉ.”
“À, đúng rồi đó. Chuẩn lắm luôn.”
“Chính xác thật nhỉ.”
“Huynh trưởng ngạo mạn… như thế thì…”
“Nhưng về độ tàn nhẫn thì không nhẹ đâu? Cả tôi lẫn Thương gần như bị Bích giết chết một lần rồi đấy?”
“Nghĩ lại thì tên đó tàn độc thật.”
Theo lời họ kể, vào thời điểm cả bọn được ban tặng sức mạnh tại chỗ của Yugura, các Ma Vương thường xuyên xảy ra những xích mích nhỏ nhặt. Đặc biệt là Phi Ma Vương và Bích Ma Vương không hề hợp nhau, thậm chí còn tiến hành chém giết. Thương và Tử Ma Vương bị liên luỵ cũng rơi vào trạng thái hấp hối cùng Phi Ma Vương. Nếu không có Yugura và Hắc Ma Vương ngăn cản thì họ chắc chắn đã chết rồi.
“Phi Ma Vương ấy mà lại…”
“Hắn chắc chắn là kẻ mạnh nhất trong các Ma Vương đang tồn tại. Nếu bỏ mặc và không đối địch với hắn thì tôi nghĩ sẽ đỡ hơn Phi, nhưng để tiếp tục duy trì quan hệ thì đó là loại người tôi ghét nhất.”
“Lúc Bích và Hắc đối đầu nhau thì ta đã nghĩ cả bọn sẽ chết hết cơ.”
“Chỉ mỗi lúc ấy thì chúng ta thật sự phải cảm tạ Yugura nhỉ?”
Mặc dù vẫn chưa nắm rõ lắm, nhưng Bích Ma Vương chắc chắn là đối tượng rất khó tính. Liệu rằng cuộc giao dịch sắp tới sẽ diễn ra trong êm đềm hay không? Chưa, vấn đề trước mắt chính là liệu chúng tôi có thể bình an đến đó không đã.
“___ Có gì đó đang đến.”
Địch ý rõ ràng đang nhắm thẳng về phía bên này. Tôi xác nhận một chiếc bóng khổng lồ bay ra từ trong khu rừng phía trước. Dù đã từng nhìn thấy qua hình ảnh tại lâu đài Garne khi xưa, nhưng chúng tôi vẫn cảm thấy kinh ngạc trước bóng dáng đó.
“Dr… Dragon!?”
Kích thước của nó nhỏ hơn một chút so với Dar’agestia, nhưng so với những Ma Giới khác thì nó là ma vật sở hữu kích thước chưa từng thấy. Con rồng vừa xuất hiện có vẻ như không có ý định chào mừng chúng tôi đến lãnh địa của mình.
“Bình tĩnh đi, Kayl. Nó đúng là ma vật rất mạnh, nhưng không phải đối tượng mà chúng ta không thể đối đầu.”
“Đúng đấy. Dar’agestia, nếu nó muốn ngáng đường thì hãy cho nó biết khác biệt cấp bậc của ma vật đi!”
“Graoooooooo!”
Dar’agestia không sợ hãi trước con rồng trước mặt mà lao thẳng tới. Tôi dùng sợi xích buộc mọi người vào xương của Dar’agestia để không bị rơi xuống. Tử Ma Vương thì dùng Ác ma trên người, Duvleori thì ở bên cạnh giăng tường chắn.
Dar’agestia và Dragon đâm sầm vào nhau giữa không trung. Nanh vuốt của chúng va chạm lẫn nhau, mỗi lần như vậy thì chấn động cực mạnh lại truyền đến bên này.
“Gruaaaaa!”
“Graoooo!”
Dù kích thước cơ thể gần bằng nhau, nhưng Dar’agestia là ma vật vượt qua cấp bậc Unique. Khác biệt trong sức mạnh rõ ràng đang nghiêng về phía bên này. Cánh tay vung xuống của Dar’agestia đập trúng vào đầu Dragon và khiến nó rơi xuống mặt đất.
“Hứ! Thế nào hả! Nếu ngươi chỉ xem Dar’agestia là một Skeleton Dragon bình thường thì phiền lắm đấy!”
“Thương cũng sở hữu ma vật nguy hiểm không kém nhỉ. So với Duvleori thì bên nào mạnh hơn đây?”
“Duvleori, thế nào?”
Cơ thể của Duvleori khẽ động khi Tử Ma Vương hướng mắt sang. Tôi được nghe kể rằng Duvleori đã lờ đi mệnh lệnh của Tử Ma Vương mà đứng chặn đường cô ấy. Chắc hẳn anh ta cảm nhận không ít tội lỗi nên chẳng hề mở miệng từ đầu đến giờ.
“…..”
“Ara? Ngươi không định trả lời sao?”
“… Không ạ, đúng là sức mạnh của Dar’agestia vô cùng cường đại. Chỉ so sánh sức mạnh thuần tuý thì có lẽ nó có thể đánh bại thuộc hạ.”
“Vậy sao. Tức là ngươi không thể chiến thắng nhỉ?”
“Nếu cần thiết thì thuộc hạ có thể làm được.”
“___ Là vậy đấy?”
“Vậy sao, thế thì lần tới lại thử xem nào? Rõ ràng là Dar’agestia mạnh hơn nhiều rồi!”
“Ai biết được đây?”
“Đây không phải lúc để bọn cô tranh cường háo thắng đâu?”
Đúng như lời của Kim Ma Vương, sau khi con rồng vừa rồi rơi xuống thì lại có nhiều con khác liên tiếp xuất hiện từ trong rừng. Số lượng có hơn 10 con, trong đó còn có cá thể sở hữu kích thước tương đương với Dar’agestia.
“Đồng loại ở gần bị hạ là lập tức bay lên sao. Có thể xông qua không?”
“Anh đang nói với ai đấy hả? Đơn giản thôi nhỉ, Dar’agestia?”
“Graooo!”
Dar’agestia gầm lên như khiêu khích đám Dragon. Theo tình huống này thì có vẻ không cần đến sự hỗ trợ của bọn____
“Gruaaaa!”
“… Có thể không?”
“… Kh… không sao đâu.”
Dường như phản ứng với tiếng gầm của Dar’agestia mà rất nhiều Dragon lần lượt bay ra từ khu rừng. Trong số đó còn xuất hiện loại Dragon khổng lồ hơn cả Dar’agestia.
-------------------------------------------------------------------
Khu rừng thật ồn ào, hình như có khách vừa đến Ma Giới Turize này. Tôi nhìn ngắm tình huống từ xa thông qua những gốc cây trong Ma Giới.
“Dragon bằng xương… Kẻ ở trên đó là… Ối chà chà.”
Tuy chưa được biết dung nhan cụ thể, nhưng theo sóng ma lực cảm nhận được thì chắc chắn đang có Ma Vương khác. Và không chỉ một người. Nếu chỉ là kẻ đến từ bên ngoài thì một mình tôi xử lý cũng được… nhưng quả nhiên phải đi hỏi chuyện đức vua đã.
Tôi cất bước trong hành lang và tiến về phía căn phòng mà đức vua đang an giấc. Nếu không có chuyện cực kỳ lớn thì chỉ mở lời cũng sẽ khiến ngài ấy sẽ cùng khó chịu, nhưng quả nhiên nếu Ma Vương xuất hiện thì chắc đức vua cũng sẽ chịu lắng nghe thôi.
“Hỡi đức vua, tôi xin làm phiền giấc ngủ của ngài.”
Tôi mở cửa và và kiểm tra tình huống bên trong. Phía trong cùng của cây cổ thụ, tôi nhìn thấy bóng người chuyển động bên trên chiếc giường được che phủ bởi lớp màn rủ xuống.
“____ Ngươi cản trở giấc ngủ của ta sao, Neirlyates.”
Giọng nói chất chứa giận dữ vang vọng căn phòng. Đức vua thật sự quá đáng sợ. Chỉ cần đáp sai một câu thì chắc hẳn ngài ấy sẽ không ngần ngại giết chết Ma Tộc như tôi. Tuy nhiên, đây vẫn là thăm dò.
“Có kẻ xâm nhập vừa xuất hiện tại Ma Giới Turize. Trong đó còn có bóng dáng của Ma Vương. Có vẻ như là bọn người Kim Ma Vương, Thương Ma Vương và Tử Ma Vương.”
“Thế thì sao?”
A thôi xong rồi. Chắc mình sẽ chết mất.
“Tại… tại vì tôi nghĩ lâu lắm mới có dịp báo cáo cho ngài đó!?”
“Đừng cứ hở một chút là lại khóc lóc như sắp chết. Ngươi muốn bị ủ cây ư?”
“Dĩ nhiên là phải khóc rồi!? Với lại tôi không muốn bị ủ đâu!?”
“… Nếu chúng đến được lâu đài thì dẫn đến đây. Cho tới lúc đó thì mặc chúng.”
A, ngài ấy lại ngủ rồi. Hehe, có vẻ như hôm nay tôi lại có thể tiếp tục sống sót rồi! Happy! Ừm ừm, sự kích thích không biết khi nào sẽ chết đi này thật khó nhịn được!... À quên, đây không phải lúc để chìm trong vui sướng.
“Xin tuân lệnh.”
Tôi đáp lễ và rời khỏi phòng ngủ. Cùng là Ma Vương mà đức vua của tôi chẳng hề tỏ ra hứng thú chút nào. Thực ra thì tuy là Ma Vương, nhưng đức vua lại là kẻ hoàn toàn vượt trội nên cũng đành chịu. Trong thời điểm Hắc Ma Vương không tồn tại như lúc này, đừng nói là con người, chỉ cần muốn thì ngài ấy có thể sử dụng sức mạnh vượt qua quy tắc và dễ dàng đào thải các Ma Vương khác. Vì vậy mà đức vua hầu như không tỏ ra hứng thú với tất cả mọi thứ. Thế nên ngài ấy cứ liên tục ngủ say. Chờ cho đến khi có kẻ khiến ngài ấy hứng thú hơn cả giấc mơ của mình.
“Ưm… Làm sao đây ta? Mình có dự cảm sẽ xảy ra chuyện khiến đức vua sẽ tỉnh giấc lắm… Hay là khi họ đến gần thì mình ra đón đi nhỉ?”
-------------------------------------------------------------------
“Hâyyyyy!”
Tôi đạp lên lưng Dar’agestia và chém về phía Dragon trên không trung. Chỉ chém bình thường thì phạm vi lưỡi kiếm có thể khoét ra sẽ vô cùng nhỏ. Vì vậy, tôi tập trung ma lực về phía mũi kiếm, cấu trúc nên lưỡi kiếm ma lực và mở rộng diện tích chém. Lớp da của Dragon còn cứng hơn vài phần so với tảng đá, nhưng chúng không sử dụng kỹ thuật như Cường Hoá Ma Lực. Đã vậy thì thế này cũng đủ để gây sát thương. Sau khi chém đi đôi cánh, tôi dùng nó làm bàn đạp mà nhảy về phía Dar’agestia. Cự ly không đủ được bổ sung bằng sợi xích của Ekdoic.
“Illias, cô thấy ổn không?”
“Không thành vấn đề. Chỉ là tôi thật sự không muốn va chạm với con khổng lồ kia đâu.”
“Tôi cũng vậy. Nếu như bị nó vung tay ở gần lưng Dar’agestia thì cả bọn sẽ bị đánh rơi mất.”
“Dar’agestia sẽ không thua đâu!”
“Cho dù không thua thì đám người bị liên luỵ như chúng tôi cũng khổ lắm. Lacra và Duvleori hãy chịu trách nhiệm bảo hộ mọi người trên lưng. Mix hãy chú ý thay đổi xung quanh.”
“Thật đau khổ khi mấy con dao này sẽ không thể xử lý Dragon với kích thước như kia…”
“Illias, Ulffe, chúng ta sẽ xử lý con rồng lớn ki____”
Trong lúc Ekdoic đang chuẩn bị kế hoạch thì Ulffe đã một mình lao về phía con rồng khổng lồ. Vì biết giải phóng ma lực nên Ulffe có thể tự do thu hẹp khoảng cách trên không trung, nhưng thế thì quá miễn cưỡng rồi.
“Ulffe! Đợi đến khi khoảng cách gần hơn___”
“Đừng… có ngáng đường!”
So với con rồng khổng lồ thì thân thể của Ulffe chỉ giống như ruồi bọ so với con người. Song, ngay khi nắm đấm của Ulffe trúng vào bụng của Dragon thì vị trí ấy liền lõm xuống. Giống với phương pháp tôi kéo dài mũi kiếm bằng ma lực, Ulffe cũng đang khuếch đại phạm vi xung kích của nắm đấm. Chịu xung kích khiến hơn phân nửa thân mình bị lõm xuống, Dragon liền gầm thét đau đớn cùng phẫn nộ, kế đó thì nó giáng cánh tay khổng lồ về phía Ulffe. Em ấy cũng ngay lập tức vung nắm đấm ngược lại.
“Aaaaaa!”
Cánh tay của Dragon chợt phát nổ do xung kích. Một lượng lớn máu bắn ra cùng ma lực khổng lồ tràn đến nơi này. Đó là…. kỹ thuật giống với thứ Harkdoc từng sử dụng, nhưng quy mô của nó lại lớn hơn rất nhiều. Sau khi xác nhận quá trình, Ekdoic kéo sợi xích và lôi Ulffe về phía bên này. Toàn thân Ulffe đang tràn ngập máu của Dragon.
“Làm quá mức rồi, Ulffe. Sau khi tính toán chính xác sức mạnh của đối phương rồi hãy____”
“Không sao cả! Ulffe sẽ không thua!”
Trong mắt Ulffe đang loé sáng hơn bình thường. Nó có gì đó khác với chiến ý thông thường. Tôi có thể cảm nhận ý chí muốn chiến đấu vì anh ấy trong Ulffe, nhưng có cảm giác em ấy đang quá miễn cưỡng.
Khi Ulffe một lần nữa định lao đi thì Ekdoic đã dùng xích trói em ấy lại.
“__!? Ekdoic-san!?”
“Bình tĩnh đi. Nhìn kỹ con rồng kia xem.”
Tuy Dragon vừa mất một tay đang gầm thét, nhưng nó không có dấu hiệu tấn công bên này. Sau khi nhìn chằm chằm một lúc thì nó quay lưng và bay xuống khu rừng. Vì cá thể to lớn nhất đã chạy đi nên những con rồng khác cũng bắt đầu quay về.
“…..”
“Ulffe, em nhất định có thể biết được con rồng đó đã không còn chiến ý. Sở hữu ý chí chiến đấu rất quan trọng, nhưng vì vậy mà đánh mất bình tĩnh thì sẽ không còn ý nghĩa nữa.”
“Nhưng có thể nó sẽ lại tấn công!”
“… Em đang sợ nhỉ, Ulffe.”
“Ulffe không sợ gì cả!”
“Em lúc này không khác gì một con thú đang sợ hãi. Em còn định suy sụp về thất bại trước Phi Ma Vương đến khi nào?”
“____!”
Ulffe cúi gầm mặt và im lặng trước lời của Ekdoic. Quả nhiên là vậy, trong lòng Ulffe vẫn còn lưu lại vết thương sâu sắc sau trận chiến với Phi Ma Vương. Lúc ấy, tôi đã mất đi khả năng chiến đấu do năng lực Đấu Tranh của Phi Ma Vương. Dường như vì ảnh hưởng ấy mà kể cả lúc này, tôi vẫn còn cảm giác như lùi lại một bước trước những chuyện liên quan đến chiến đấu. Á nhân như Ulffe còn chịu ảnh hưởng mạnh hơn cả thế, có lẽ trong lòng em ấy vẫn đang khắc ghi nỗi sợ hãi đến từ bản năng.
“Anh biết em không ở trong trạng thái hoàn hảo. Tuy vậy, bọn anh vẫn cần đến sức mạnh của em. Anh sẽ cố gắng hỗ trợ em dù không được như huynh đệ. Có lẽ em đang bất mãn, nhưng hiện tại thì hãy chịu đựng đi.”
“… Vâng.”
Vốn dĩ tôi nên nhận ra điều đó. Người nên nói những lời ấy phải là tôi. Chỉ vì không có anh ấy, chỉ vì anh ấy đang ở trong trạng thái nguy kịch mà tôi lại để bản thân lạc lối và bỏ mặc bất an của mọi người xung quanh. Tôi điều chỉnh hô hấp và nắm chặt kiếm. Đúng vậy, chẳng phải bệ hạ đã ra lệnh tôi thay thế anh ấy sao? Chính vì không có anh ấy ở đây nên tôi mới cần phải bảo vệ bọn họ.
“Ekdoic, cảm ơn anh.”
“Sao lại đột nhiên vậy?”
“Sự chần chờ trong thanh kiếm này đã sắp sửa được gột rửa rồi. Tôi cũng sẽ nỗ lực thay thế anh ấy, xin anh hãy giúp tôi.”
“… Ừ, dĩ nhiên rồi.”
Dù vậy, Ekdoic hiện tại lại có gì đó khác với trước kia, tôi có thể cảm nhận được anh ấy đang thoải mái hơn. Đã có chuyện gì xảy ra tại Methys sao? Dường như anh ta đã thu xếp ổn thoả chuyện của mẹ mình… nhưng tôi có cảm giác còn chuyện khác nữa.
Sau khi lấy lại tinh thần thì một đàn Dragon mới lại xuất hiện từ trong rừng. Dường như chúng khác với đàn vừa nãy, nhưng quả nhiên là vẫn có một con rồng to lớn hơn hẳn. Và hình như kích thước trung bình của bọn chúng lớn hơn so với đàn vừa rồi. Chỉ xét kích thước thì chúng hoàn toàn áp đảo tôi, nhưng thật ngạc nhiên là tôi lại không còn cảm giác sợ hãi nữa.