Có vẻ như Ulffe đã điều chỉnh được cảm xúc của mình nên vui vẻ mà rời khỏi phòng. Hẳn là em ấy sẽ đi đến chỗ của Gradna để giúp bản thân có thể làm nhiều điều hơn dù chỉ một chút. Vốn dĩ đây là chuyện bản thân Ulffe phải dành thời gian ra làm nguội lạnh sự mù quáng của mình, nhưng khi em ấy bắt đầu dùng bản thân làm cái giá phải trả thì quả nhiên [tôi] phải can thiệp vào rồi.
“Rốt cuộc thì vẫn là tự do cá nhân thôi.”
Chính vì điều đó nên các hiệp sĩ của đất nước này mới đánh cược tính mạng mà chiến đấu vì tổ quốc và người dân. Trong trường hợp của Ulffe thì em ấy chỉ đang hướng vào một người. Và rốt cuộc thì nó cũng chỉ là những lý lẽ nhằm thuyết phục cho cái tôi của [tôi] mà thôi.
“Với lại, nếu đã ở đó thì bước ra đi nào?”
Thú thật là [tôi] cũng không biết đó là ai, thậm chí còn chẳng thể đoán được liệu có người ở đó hay không. Tuy nhiên, chỉ cần thốt ra lời như vậy thì [tôi] sẽ nhận ra nếu lỡ như thật sự có người.
“… Anh biết từ khi nào?”
A, có Illias này. Ừ thì [tôi] chỉ vừa mới biết thôi, nhưng bản thân cần phải lựa lời để không phá hỏng bầu không khí này.
“Kể từ lúc [tôi] ở riêng với Ulffe. Với người nhạy bén như Illias thì hẳn là đã suy nghĩ đến chuyện [tôi] sẽ nói với em ấy về chuyện xảy ra tại lâu đài Bích Ma Vương.”
“… Thỉnh thoảng tôi có cảm giác bất an rằng không biết anh nắm giữ mọi thứ tới mức nào đấy.”
[Tôi] cũng không phải lý giải hoàn toàn 100% đối phương. Bằng hành động và lời nói đã lý giải vài phần, [tôi] chỉ khiến đối phương cảm thấy rằng bản thân đang hiểu nhiều hơn thế. Về khoản sai sót thì chỉ cần đánh trống lảng theo bản thân thì sẽ có thể xoay sở ít nhiều. Dĩ nhiên là nếu vào guồng thì câu chuyện đều sẽ do bản thân nắm giữ.
“Khuôn mặt cô phức tạp nhỉ? Là bất ngờ trước sự trưởng thành hơn mức tưởng tượng của Ulffe ư?”
“Ừ thì đúng vậy. Nói sao nhỉ, tôi có hơi sốc vì bị em ấy nghĩ mình là não cơ bắp, nhưng bản thân cũng đã ẩn ẩn cảm nhận được từ trước…”
“Thì do bình thường sư phụ nói vậy nên em ấy sẽ có ấn tượng giống vậy thôi.”
“Cả bộ dạng của Ekdoic ư?”
“Cái đó thì không, mặc dù [tôi] cũng cảm thấy như vậy.”
Là người không quên tâm tính thuở ban đầu, bộ dạng của Ekdoic thật sự khiến con tim Chuunibyou của [tôi] rạo rực. Tuy nhiên, bởi vì Ulffe là con gái nên bản thân không thể ép em ấy lý giải điều đó được. Mà tạm bỏ qua một bên, nhìn biểu cảm của Illias thì có vẻ cô ấy đang để ý đến bên này. Phản ứng này là vì cô ấy đang có điểm tò mò rồi.
“Nói sao nhỉ…”
“Illias không cần phải vòng vo hỏi khéo đâu? [Tôi] cũng không phải mong chờ khả năng dùng từ của cô.”
“Lời trợ giúp chẳng vui vẻ gì cả. Mà đúng là tôi có chuyện cần xác nhận. Anh đã bị Đại Giám Mục Ceraes bắt giữ và chịu đựng tra tấn nhằm cưỡng ép cải tạo tâm tính. Theo lời của Duvleori thì có vẻ anh đã làm gì đó với kẻ tra khảo và phá hỏng kế hoạch ấy.”
“Là vụ đại từ nhân xưng sao?”
“… Ừ. Kể cả tôi cũng có thể biết anh đã từng bước qua phía bên kia. Anh đã tự mình trở lại sao?”
Thông thường thì bản thân sẽ nhìn vào mắt của mấy người thuần tuý như Illias hay Ulffe mà kéo mình về phía [tôi]. Thực tế thì vào thời điểm bắt đầu toan tính phương pháp xông vào hang động của Phi Ma Vương, bản thân cũng đã chuyển sang tôi, và đám người bản thân gặp sau đó trông kiểu gì cũng không phải loại hiền lành. Chắc là Illias đang tò mò về khoản đấy.
“Cô buồn vì vai trò của mình bị mất đi sao?”
“Là… làm gì có chuyện đó!”
“Đùa thôi. Nói thật thì đằng này đang ở trong trạng thái không thể chuyển sang tôi.”
“Chuyện đó là sao?”
“Chuyện thay đổi nhân xưng là ám thị để bản thân [tôi] thay đổi lập trường. Điều đó giúp [tôi] không gặp phải cảm giác kháng cự mỗi khi hành động hướng thiện hoặc ác mà Illias hay nói.”
“Tôi đang cố gắng lý giải chuyện đấy theo cảm giác của mình.”
Bản thân cũng đã ở cùng Illias thời gian khá dài. Nếu chuyển đổi nhiều như vậy thì cô ấy không muốn cũng phải cố hiểu thôi.
“[Tôi] có sự biến đổi vô cùng lớn trong tinh thần từ việc chuyển đổi nhân xưng. Chính vì vậy nên bản thân mới có thể thản nhiên làm mấy chuyện khủng bố kia… Nhưng quả nhiên lần này lại quá miễn cưỡng. Bản thân đã đi cảm tử với Phi Ma Vương, đến chỗ Đại Giám Mục Ceraes thì lại chấp nhận cả cái chết. Thực tế thì có vẻ bản thân đã gặp phải không ít khốn khổ rồi.”
“Có vẻ gì chứ… Anh nói cứ như chuyện người khác vậy.”
“Thật ra thì [tôi] có cảm giác như người khác thật. Ký ức thì có, nhưng [tôi] hầu như không cảm thấy chút thực tế nào. Dù sao bản thân chuyển đổi là vì mục đích như vậy.”
“… Chuyện đó có thể xảy ra ư?”
“Illias lúc chém tội nhân cũng không do dự phải không? Điều đó chỉ là để không bị ảnh hưởng về sau thôi.”
“Nghe cứ mơ hồ…”
“[Tôi] vốn là kẻ nhát gan nên tinh thần cũng không phải gọi là mạnh mẽ gì. Cho dù là tội nhân thì [tôi] cũng do dự trong việc ra tay. Tuy nhiên, sẽ có những lúc bản thân buộc phải làm như vậy. Thế nên khi chuyển đổi nhân xưng, [tôi] luôn làm sao để bản thân không cảm thụ gánh nặng hay mang cảm giác thực tế từ hành động vào lúc ấy… Chắc vậy.”
Nói tóm lại, thủ đoạn tự bảo vệ mình này được điều chỉnh nhằm để không mang gánh nặng tinh thần khi chuyển đổi từ tôi sang [tôi]. Xét khả năng tự trấn an chính mình thì chắc chắn tôi sẽ mạnh [tôi] nhiều.
“Không thể chuyển đổi tức là…”
“Hẳn đó là ký ức mãnh liệt đến như vậy. Nó kinh khủng tới mức nếu bản thân nhớ ra toàn bộ thì cuộc đời còn lại của [tôi] sẽ chỉ rúc vào trong phòng mà run rẩy. Vì vậy nên tôi đã mạnh mẽ tách rời khoảng cách với [tôi].”
Ở Nhật Bản, [tôi] cũng từng nhúng tay vào tội ác. Trong trường hợp những thủ đoạn ấy quá tồi tệ, đôi khi sẽ xảy ra chuyện bản thân tạm thời không thể chuyển đổi tính cách như ý muốn. Một khi đã lưu lại ký ức mà còn chuyển đổi thường xuyên thì có khả năng [tôi] sẽ cảm nhận rõ ràng chuyện ấy. Vì đối mặt nguy cơ như vậy nên bản thân mới dùng chốt an toàn cho tinh thần. Thật đúng là chuyện người khác.
“Tức là trong một khoảng thời gian, anh buộc phải hành động trong trạng thái như hiện tại?”
“Một khoảng thời gian thì còn tốt… Nhưng đây là lần đầu bản thân trải nghiệm bạo lực đến mức không còn nguyên hình.”
Lúc tỉnh dậy, người ở trước mặt tôi chính là Bích Ma Vương và Neirlyates. Đối mặt với đám người không rõ thân phận thì việc nhanh chóng chuyển sang tôi là điều rất tự nhiên, nhưng bản thân lúc ấy lại không thể làm vậy. Nếu tôi chỉ đang quan tâm [tôi] nên mới tách biệt thì còn tốt, nhưng bản thân nào cũng là con người yếu đuối. Khả năng tệ nhất chính là tinh thần của tôi đã chết rồi… Thật là một con người phiền toái mà.
“Tôi khá an tâm với chuyện anh không chuyển sang trạng thái ấy. Chỉ là như thế cũng đáng lo thật.”
“Tuy tính cách vặn vẹo, nhưng tôi vẫn để ý đến bọn Illias. Mặc dù đó vẫn là một kẻ tệ bạc có thể thoải mái phá vỡ lời hứa với cô.”
“… Tôi sẽ không đụng đến chuyện đấy nữa. Nhưng mà anh lạ thật đấy. Chẳng phải trước kia, anh từng nói rằng bên nào cũng là mình sao? Cách nói lúc này hệt như là người khác vậy.”
“Ừ thì đúng vậy mà, chỉ là khoảng cách giữa hai bên hiện khá là lớn nên [tôi] đang có chút bối rối.”
Từ trước đến nay, cả hai phía đều ở cạnh nhau, nhưng lúc này thì [tôi] lại không cảm nhận được sự tồn tại của bên ấy. Sự tồn tại không phải đa nhân cách lại có vẻ đang trở nên giống như vậy. Nhưng vậy cũng được, [tôi] còn muốn cảm ơn và xin lỗi đằng ấy nữa.
“Nghe anh nói vậy làm cảm xúc muốn phàn nàn của tôi cũng bị vơi bớt rồi.”
“Cảm ơn vì cô nghĩ vậy, nhưng [tôi] vẫn là [tôi]. Dựa trên quan điểm cá thể thì [tôi] có nghĩa vụ phải nghe mấy lời ấy.”
“Cứ như anh đang muốn bị phàn nàn vậy.”
“Tôi cũng là [tôi]. Bản thân sẽ không phủ nhận đâu.”
“… Tôi lại có cảm giác anh đang muốn tôi bớt phàn nàn đấy.”
Lộ mất rồi. Dù sao thì chuyện bản thân làm bậy vẫn không thay đổi. [Tôi] cũng muốn tiếp nhận sự bất mãn từ những người mà mình khiến họ lo lắng. Chỉ là [tôi] cũng không muốn nghe lời dông dài đâu.
“Nói vậy chứ [tôi] có cảm giác Illias đang muốn nói ít lại vì bản thân cũng cảm thấy có lỗi nữa.”
“… Chuyện tôi không thể bảo vệ anh là sự thật. Tôi đã học cách Cường Hoá Ma Lực đúng đắn từ Sir Ragdo, tự phụ rằng mình sẽ không thua kém bất cứ hiệp sĩ nào nếu xét trên phương diện năng lực thân thể. Trong trạng thái tự mãn ấy mà nhìn thấy bóng dáng của anh thì tôi cũng không còn hăng hái nữa. Thậm chí chuyện anh một mình tiến về phía Phi Ma Vương cũng khiến tôi nghĩ rằng mình đã bị bỏ rơi vì không thể giúp ích.”
Chỉ nhắc đến sức mạnh đơn thuần thì hẳn Illias và Ulffe đang là người mạnh nhất nhân loại ngoại trừ anh chàng ám bộ. Thế nhưng, hai người đó lại bại trận trước Phi Ma Vương, người câu nhiều thời gian nhất lại là ông Kara, những người thành công đoạt được cánh tay phải của hắn lại là Sir Ragdo, Gradna và Mix.
“Tự phụ mình mạnh nhất có nghĩa là cô vẫn còn trẻ. Chỉ cần vẫn chưa rơi vào trạng thái không thể vãn hồi thì cũng là may mắn rồi.”
“Anh không an ủi chuyện đó nhỉ.”
“Trong lòng Illias cũng đã dứt khoát bước ra rồi phải không? Đã vậy thì thế này là vừa đủ rồi.”
“… Hừ.”
Illias lộ vẻ mặt không thể chấp nhận. Chắc cô ấy đang nghĩ rằng hiện tại khác hẳn với Ulffe vừa nãy.
“Chuyện hiệp sĩ số một là ông Kara vẫn không thay đổi, chuyện người có ích trong nhiều chuyện nhất là Ekdoic vẫn không thay đổi, chuyện Ulffe đáng yêu nhất vẫn không thay đổi.”
“Anh… anh đừng nói liên tục như vậy…”
“Vậy thì [tôi] sẽ cho một viên kẹo vậy. Với cộng sự mà bản thân muốn giao tấm lưng của mình nhất thì Illias, cô chính là người số một.”
“… Vậy sao. Với tôi thì thế là đủ rồi.”
Illias đã tự mình đứng dậy, nhưng không có nghĩa [tôi] không cần phải nói chuyện với cô ấy. Nếu đã lên tinh thần trở lại thì thúc đẩy chính là vai trò của cộng sự.
“Được, thế này thì khoản chăm lo tinh thần của hai người đã xong rồi.”
“Chờ chút đã, những lời vừa rồi là dưới danh nghĩa đó ư?”
“Vẫn không thay đổi chuyện [tôi] đang nói thật lòng đâu. Hay chẳng lẽ [tôi] nên dốc toàn lực khen tới khi Illias đỏ mặt? Nếu cô muốn được khen đến mức cả ngày thường cũng cảm thấy căng thẳng thì [tôi] sẽ đáp ứng kỳ vọng của cô.”
“… Kh… không cần, như thế là được rồi. Đúng là để anh đùa cợt thì tôi sẽ không phải để tâm nhiều. Nhưng không phải anh nên nghĩ ra phương pháp tốt hơn chút ư?”
Thật tốt khi cô ấy quay trở lại trạng thái như mọi khi, cứ giữ khuôn mặt nghiêm túc cũng mệt lắm. Thế này là tốt nhất.
“Vậy thì [tôi] cũng có thể ôm cô một chút giống như Ulffe đấy? Cơ mà [tôi] có cảm giác đang có người dỏng tai nghe lén rồi.”
“Hả!?”
Khi Illias hướng ánh mắt về phía cánh cửa thì bỗng vang tiếng lạch cạch của ai đó chạy đi. Thật á?
“A, Mix-chan, xin đừng chạy một mình như vậy!?”
Có vẻ như là Lacra với Mix. Trước mắt thì hãy để Lacra chịu trận bởi Illias đang đỏ mặt vậy. Ừ thì Illias cũng đã nghe lén chuyện của người ta nên cũng không thể nói gì.