Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Arc 7: Lựa chọn - Chương 01: Do đó, không do dự

Con người sẽ mơ về quá khứ. Khi mơ về quang cảnh từng trải nghiệm khi còn là trẻ con hay thiếu niên, bản thân lại có thể nghiền ngẫm rằng chuyện đó đã ảnh hưởng bản thân mạnh đến mức nào. Ký ức vui vẻ, ký ức cảm động, và ký ức sinh ra hận thù.

“Ceraes-sama, xin được phép.”

Ý thức chợt choàng tỉnh vì tiếng gõ cửa. Ta tái xác nhận mình vừa chợp mắt trên ghế rồi điều chỉnh hô hấp. Không lâu sao, một người đệ tử mở cửa và xuất hiện.

“Có khách sao?”

“Vâng. Tuy không xưng tên, nhưng người đó bảo rằng nếu là Ceraes-sama thì chắc hẳn sẽ biết.”

“____ Dẫn người đó tới phòng tiếp khách đi. Ta sẽ tự mình tiếp đón.”

“Vâng ạ.”

Sau khi nhìn đệ tử im lặng rời khỏi phòng, ta dựa người vào ghế. Giấc mộng trong lúc chợp mắt, ta không cần phải cố gắng nhớ lại nó. Bởi vì tất cả giấc mộng về quá khứ của ta đều giống hệt nhau. Tuy nhiên, ta bắt buộc phải nghiền ngẫm xem ý nghĩa của việc này là gì. Đó chính là cách làm và là nguyên điểm của Đại Giám Mục ta.

Ta nhanh chóng chuẩn bị rồi hướng về phía phòng tiếp khách. Các đệ tử đã rời khỏi nơi đó. Rất nhiều kẻ đến chỗ của ta mà không xưng tên. Các đệ tử đều hiểu rõ ý nghĩa của việc ấy. Họ hiểu rằng thế giới tồn tại những kẻ mà mình không được phép dính líu, và chúng biết được ai là người nên tiếp xúc với kiểu người như thế.

“Xin phép làm phiền nhé, Đại Giám Mục Ceraes.”

Một gã đàn ông lạ mặt, nhưng ta có thể nhận ra đó là ai từ giọng điệu của hắn.

“Ngươi lại đường hoàng lộ diện sao, Larheit.”

“Tôi đã thay đổi hình dạng thành một con người khác rồi, cũng thật khó để nói rằng đây có phải đường hoàng hay không.”

“Ngươi đang là phạm nhân mà lại đặt chân vào cơ sở của Yugura giáo. Không lẽ còn có thể nói cái gì khác ư.”

“Cũng đúng nhỉ. Tuy nhiên, Đại Giám Mục như ngài lại cố tình thả tôi đi, thế thì chẳng phải ngài mới là kẻ đường hoàng hơn sao?”

Larheit cất tiếng cười. Dù hình dạng thay đổi, nhưng điệu bộ của hắn vẫn không hề khác so với lúc ở hầm ngục Quama. Ta hiểu rõ gã đàn ông này rất nguy hiểm, nhưng vẫn có lý do để ta phóng thích kẻ này. Larheit và Leytis đằng sau đã nắm giữ chân lý của thế giới, thứ mà cả Yugura giáo cũng không biết. Với điều kiện hắn cung cấp thông tin ấy, ta đã dùng vũ khí trong tay hắn để kết liễu mạng sống của chính hắn. Điều đó sẽ giúp linh hồn của Larheit có thể sử dụng ma pháp dịch chuyển đến cơ thể đã bố trí sẵn. Còn ngoài mặt thì hắn đã tử vong vì tra khảo quá mức. Tuy cảm thấy đôi chút xấu hổ, nhưng giá trị của nó vẫn rất lớn.

“Vào vấn đề chính đi. Ta không có hứng nói chuyện dài dòng với ngươi.”

“Thật thất lễ. Ngày hôm trước, chúng tôi đã bắt được kẻ thuộc hành tinh Yugura. Chúng tôi mong muốn có thể dùng kẻ ấy để trao đổi với ngài. Liệu ngài có cần chứng cứ không?”

“Ta đã nghe về chuyện đó. Yêu cầu của ngươi là gì?”

“Có lẽ ngài đã biết đại khái rồi____”

Larheit nói ra yêu cầu của mình. Ta có đủ khả năng để lấy những thứ ấy. Tuy nhiên, nguy cơ tương ứng cũng đi kèm không ít. Đặt mọi thứ lên cán cân, ta tự hỏi mình nên ưu tiên bên nào hơn.

“Được thôi. Cho ta ba ngày, ta sẽ sắp xếp mọi thứ.”

“Nhanh hơn cả dự định của chúng tôi nữa. Có lẽ ngài đã dự đoán được chuyện này và cho người chuẩn bị trước rồi nhỉ.”

“Đừng lắm chuyện.”

“Cũng phải nhỉ. Vậy thì địa điểm giao dịch sẽ là ở đâu đây?”

“Ngày mốt, ở địa điểm ta sẽ hướng đến. Với các ngươi hẳn là có thể tự giám thị.”

“Tôi hiểu rồi, chúng tôi sẽ làm theo như vậy. À mà ngài định tiếp tục lưu lại Yugura giáo đến lúc nào vậy?”

Anh hùng Yugura đánh bại Ma Vương đã lưu lại lời dạy nhằm bảo hộ trật tự thế giới. Song, thực tế thì kẻ tạo ra Ma Vương lại chính là Yugura, hắn không hề lưu lại cho con người phương pháp tiêu diệt Ma Vương theo ý nghĩa thật sự. Điều đó có nghĩa bản thân Yugura giáo được chuẩn bị nhằm phòng chống Ma Vương phục sinh cũng mất đi giá trị của mình. Ta biết rất rõ nhiều đó. Đã không còn giá trị gì để tiếp tục tuân thủ lời dạy của Yugura giáo nữa.

“Cho dù Yugura thực tế có ra sao thì hắn cũng đã tạo ra trật tự cho thế giới này. Để bảo hộ trật tự ấy thì ta cần phải lợi dụng gã.”

Dù vậy, sức ảnh hưởng của Yugura giáo là vô cùng lớn. Nó có thể mở rộng nhân mạch ra khắp thế giới và sở hữu năng lực can thiệp vào tất cả mọi chuyện. Vẫn chưa cần thiết để ta phải vứt bỏ vị trí Đại Giám Mục Yugura giáo này.

“Tôi thì nghĩ với người thâu tóm bộ mặt đằng sau Yugura giáo như ngài, cho dù rời khỏi Yugura giáo thì sức ảnh hưởng ấy vẫn không hề thay đổi đâu. Thế thì tôi xin phép.”

Larheit rời khỏi phòng. Suy nghĩ về mục đích của Leytis, ta có thể dự đoán được thứ mà chúng sẽ yêu cầu, và cả diễn biến của thế giới sau khi mục đích ấy được hoàn thành. Trật tự sẽ bị trật tự mới chà đạp. Đối với người sống vì thủ hộ trật tự như ta, liệu bản thân có thể tiếp nhận trật tự mới không? Nếu không thể thì____

“Ta… chỉ có thể tự mình trở thành trật tự mà thôi.”

-------------------------------------------------------------------

Theo báo cáo từ Duvleori, sau khi tiến vào hang động từng là căn cứ của Phi Ma Vương thì anh ấy đã xuất hiện bên ngoài. Tuy nhiên, mùi của anh ấy bỗng dưng bị cắt đứt, đồng thời thì lại có thêm mùi của ba người mới trộn lẫn. Hai người trong đó có mùi giống với hai kẻ từng ở cạnh Bang Hội Trưởng Morgana – Lytial Zentry vào lúc bọn Duvleori đuổi theo hắn. Từ chuyện này thì chúng tôi có thể hiểu được anh ấy đã bị Leytis bắt cóc.

Mặc dù rất kinh ngạc trước việc anh ấy có thể xử lý Phi Ma Vương, nhưng tình trạng lo lắng an nguy của anh ấy vẫn không hề thay đổi. Larheit trực thuộc Leytis từng nhắm đến mạng sống của anh ấy. Nếu anh ấy đã bị đám người ấy bắt giữ thì hắn gần như không còn gì phải do dự nữa.

“Nếu đã không giết ngay tại đấy thì có lẽ Leytis có lý do để giữ người bạn còn sống. Tuy nhiên, nếu đã không thể nắm giữ mục đích của chúng thì chúng ta cũng không thể lơ là việc tìm kiếm.”

“Phải rồi. Tử thì đang tiếp tục cho Ác ma lẻn vào các quốc gia mà tìm kiếm. Ma vật của Thương thì lại không có cách nào để tiềm nhập, thế nên cô ấy đang tránh những quốc gia nhiều người và tiến hành tìm kiếm tại nơi rừng núi.”

Bệ hạ và Kim Ma Vương đang lập kế hoạch tìm kiếm anh ấy. Các hiệp sĩ được phái đi Ma Giới đã rút về. Chẳng bao lâu nữa là họ sẽ quay lại Turize.

“Kim hồ thì sao?”

“Đó là sinh vật truy đuổi theo mùi. Nếu chúng dùng ma pháp Dịch Chuyển thì sẽ rất khó để đuổi theo. Mặc dù ta đã cho bọn nó đi chung với Ác ma của Tử mà lẻn vào các nước… nhưng chúng vẫn kém hơn mũi của Duvleori nhiều.”

“Thế cũng đủ rồi. Bên Turize thì ta đang ra lệnh cho các ám bộ. Ta cũng đang chuẩn bị để nhờ Methys và Quama hành động.”

“Nhưng ám bộ của Turize là đám người đang truy dấu bọn Leytis phải không? Nếu đã không tìm thấy dấu vết trong thời điểm ấy thì họ vẫn khó có tác dụng vào lúc này.”

“Nếu lợi dụng người bạn để làm gì đó thì khả năng rất cao chúng sẽ lộ đuôi. Điều quan trọng nhất lúc này chính là duy trì trạng thái có thể tóm lấy bất cứ điềm báo nào.”

Bệ hạ và các Ma Vương đều đang hành động để tìm kiếm anh ấy. Ấy vậy mà tôi vẫn chẳng thể làm gì. Ngay cả chiến đấu cũng không có ích thì liệu tôi có thể làm gì đây.

“Sir Ratzel, chúng ta sẽ quay về Turize. Cô hãy chuẩn bị đi.”

“… Vâng.”

“Cô cũng có vai trò của mình. Cô hãy thay thế người bạn mà giữ liên lạc với các Ma Vương. So với ta thì cô vẫn tiếp xúc với các Ma Vương khác nhiều hơn.”

“Thay thế… anh ấy…”

“Ta thì phải tiếp tục lưu lại làm Quốc Vương Garne nữa. Cô hãy bắt tay với mạng lưới của Tử và Thương đi nhé.”

Thay thế… anh ấy… nếu được thì tôi cũng muốn đảm nhiệm. Nhưng thực tế thì anh ấy đã từng làm gì? Tôi nhớ lại những gì anh ấy từng làm với các Ma Vương. Chỉ xét năng lực cơ thể thì không có gì là tôi không làm được, nhưng tôi hiểu chuyện không chỉ như vậy.

“…..”

“Vẻ mặt của cô có vẻ khá phiền não nhỉ.”

“Tuy ta bảo cô thay thế cậu ấy, nhưng cô không cần phải hành động giống hệt như vậy. Vốn dĩ, nếu có kẻ làm được như vậy thì ta đã giao cho người đó rồi. Cô cứ nghĩ đến chuyện duy trì quan hệ hiện tại cho đến khi cậu ấy trở về là được.”

“Thần… thần đã hiểu.”

“Sir Ratzel, vụ việc lần này khác hẳn với trước kia. Cô đã ưu tiên bảo hộ người bạn mà chiến đấu. Việc bại trận trước Phi Ma Vương chỉ là do khác biệt thuần tuý về sức mạnh. Cả việc người bạn trốn khỏi nơi này cũng là hành động do chính cậu ta lựa chọn. Cô không cần tự trách mình.”

“Với lại chính vua Turize là kẻ không nhận ra biến hoá mà để cậu ấy một mình còn gì.”

“… Chuyện là vậy đấy. Điều chúng ta cần làm lúc này chính là cứu cậu ấy, và phòng ngừa tình huống như thế sau này.”

Tôi không cảm nhận được bá khí như thường ngày từ bệ hạ. Nếu như bản thân có thể đẩy lui Phi Ma Vương, nếu như bản thân có thể ngăn cản anh ấy. Cũng giống như mọi người, ngài ấy cũng đang cảm thấy mình không có đủ sức mạnh.

Tôi quay về phòng và bắt đầu sắp xếp hành lý. Vật dụng cá nhân hầu như không có bao nhiêu. Để mà nói thì tôi chỉ đang thu dọn hành lý mà anh ấy mang theo. Trong trận chiến lần này, anh ấy không bó buộc vào một kế sách mà luôn tham khảo mọi khả năng và chuẩn bị nhiều thứ. Dù không thể nắm giữ toàn bộ công dụng, nhưng hẳn trong đó cũng có những thứ đã tính trước rằng chúng tôi không hề giúp được gì.

“___ Thật lố bịch. Người liên tục nói rằng sẽ bảo vệ vì anh quá yếu ớt như tôi thì không thể làm gì. Trong khi đó, anh lại một mình đi tiêu diệt Ma Vương…”

Tôi đã luyện tập để không thua kém bước tiến của anh ấy. Và sau khi trở nên mạnh hơn, tôi lại ảo tưởng rằng mình đã đuổi kịp những bước chân đó. Thế nhưng, thực tế thì giữa anh ấy và tôi lại có một khoảng cách không thể nào khoả lấp. Bản thân chẳng hề có cảm giác hối hận, thứ duy nhất đang ở trong lòng chỉ là cảm xúc hư ảo. Trong lúc tôi đang thu xếp hành lý thì Ulffe bước vào phòng. Biểu cảm của em ấy đâu đó có đôi chút bất an, giống như tâm trí không hề đặt ở đây vậy.

“Illias… phương hướng của Shishou ra sao rồi?”

“Hiện tại thì vẫn chưa rõ ràng. Bệ hạ và các Ma Vương đang tiếp tục tìm kiếm. Chúng ta có vẻ phải quay lại Turize một lần và chờ đợi.”

“Chúng ta… không đi tìm sao?”

“… Chúng ta không có năng lực như vậy. Điều chúng ta có thể làm chính là chuẩn bị để nhanh chóng hành động khi cần chiến lực. Ngoài ra, chúng ta cũng phải bảo hộ nơi để anh ấy quay về.”

“… Ưm.”

Sự trưởng thành của Ulffe là vô cùng chóng mặt. Em ấy có thể thoải mái đánh bại thuộc hạ của Tử Ma Vương, sở hữu lực lượng áp đảo mà liên tục giúp ích cho anh ấy. Song, có lẽ sự tự tin từ trước đến nay của em ấy đã vỡ tan vì việc bại trận quá dễ dàng trước Phi Ma Vương. Cho dù năng lực Đấu Tranh đã mất đi ảnh hưởng, nhưng có lẽ phải tốn rất nhiều thời gian để em ấy phục hồi tín niệm đã vỡ nát một lần ấy.

“Chị… cũng không thể bảo em đừng lo lắng. Cả chị cũng đang không ngừng lo lắng cho anh ấy. Cho dù anh ấy giỏi đưa đẩy mọi chuyện thì cũng không thể thay đổi nguy hiểm quanh mình. Đó là sự thật rất rõ ràng.”

“Shishou sẽ… quay trở lại nhỉ?”

“… Ít nhất thì có lẽ anh ấy cũng muốn quay về. Vì vậy mà anh ấy còn đang trông chờ vào chúng ta nữa.”

“Đúng vậy. Cho dù có rời đi bao xa, huynh đệ vẫn là người đàn ông sẽ hành động sau khi tính toán cả chúng ta vào. Đã vậy thì chúng ta cứ hành động như bình thường thôi.”

Không biết từ lúc nào mà Ekdoic đã đứng dựa vào cửa. Thông thường thì tôi sẽ có thể nhận ra anh ta đang tiếp cận, quả nhiên là bản thân vẫn đang có đôi chút lơ là.

“Ekdoic-san…”

“Chỉ than thở mình không đủ sức cũng không thể tiến về phía trước. Chính vì những lúc này mà chúng ta cần phải tích luỹ sức mạnh cho lần kế tiếp.”

“Vâng…”

“Gradna đã truyền lời cho anh rằng em sẽ phải tiến hành luyện tập lần nữa tại Turize, sau khi em sẵn sàng thì hãy đến thương hội của Ban bất cứ lúc nào.”

“Gradna-sensei…?”

“Đúng vậy. Ulffe, em đang được bao quanh bởi rất nhiều người thầy giỏi. Việc trưởng thành thế nào từ lúc này phải phụ thuộc vào em rồi.”

“Ekdoic, anh định làm gì sau này?”

“Tôi sẽ cùng Thương và Lacra đi qua Methys. Có nhiều chuyện tôi cần phải hoàn thành. Sau khi nắm được vị trí của huynh đệ thì tôi sẽ lập tức hội hợp. Tạm biệt.”

Ekdoic nói vậy rồi rời khỏi phòng. Ekdoic đáng lẽ cũng đang lo lắng cho anh ấy, thế mà tôi lại chẳng cảm nhận được bao nhiêu dao động từ anh ta. Không lẽ là cho dù anh ấy mất tích thì Ekdoic cũng không để ý nhiều đến vậy ư? Ngay khi tôi còn đang nghĩ thế thì Thương Ma Vương chợt xuất hiện.

“Này, cô có thấy Ekdoic không?”

“Ekdoic thì vừa mới lộ mặt tại đây và đi ra ngoài rồi.”

“Thiệt tình! Đã sắp sửa khởi hành rồi mà sao tên đó vẫn còn đi lung tung vậy!?”

“Có vẻ các cô chuẩn bị đi tới Methys nhỉ. Methys là Thánh Địa của Yugura giáo. Cô đừng gây ra rắc rối mà làm phiền Ekdoic đấy.”

“Không cần cô nói thì tôi cũng biết, nhưng tôi còn thấy lo cho Ekdoic hơn cơ.”

“Ekdoic ư? Ý cô là sao?”

“Cô không để ý sao? Tinh thần tên đó hiện đang rất hỗn loạn đấy. À đúng rồi. Tôi là Ma Vương nên có thể cảm nhận mạch ma lực của anh ta, còn các cô thì không phải lúc nào cũng dùng mấy kỹ năng nhìn thấu như vậy.”

“Tôi thì không có cảm giác như thế…”

“ Có vẻ như còn có chuyện gì đó ngoài chuyện của Natla-san____ của mẹ anh ta nữa. Vậy mà gã đàn ông đó còn mất tích vào lúc này nữa đấy? Dù sao thì đối tượng có thể thảo luận lại mất tích thì tôi cũng hiểu cảm xúc của anh ta.”

… Mình bị ngốc sao? Ekdoic là người được anh ấy cứu rỗi nhiều hơn cả tôi. Anh ấy đã dẫn lối cho Ekdoic, người không hề biết rõ xã hội con người, thậm chí còn đánh mất mục đích sống từ trước đến nay. Kể cả sau khi trở thành Ma Tộc của Thương Ma Vương, chẳng phải Ekdoic vẫn luôn ưu tiên việc ở cạnh giúp đỡ anh ấy sao. Anh ấy chính là sự tồn tại vô cùng lớn lao đối với Ekdoic. Việc giả bộ bình tĩnh trước mặt chúng tôi hẳn là do sự quan tâm của Ekdoic rồi.

“Xin cô hãy nói với Ekdoic rằng hãy giao bên phía Turize cho chúng tôi.”

“Ừ, nhờ cô cả đấy. Người có thể trông chừng Tử chỉ có các cô thôi. Tôi thì phải để ý đến hai anh em bọn họ nữa.”

“Cô biết quan tâm thật nhỉ.”

“Thì… thì bỏ mặc bọn họ mới là có sao ấy chứ!”

Đây không phải trường hợp để tôi than vãn. Điều tôi cần thực hiện chính là làm việc mình có thể làm vào lúc này, phải ưu tiên bảo vệ chốn quay về của anh ấy. Và một lần nữa, bản thân cần phải tái xác nhận lý do mà mình cầm lên thanh kiếm này.

-------------------------------------------------------------------

Được rồi, giờ thì phải làm sao đây? Ai da, chắc là tình huống chẳng thể làm gì rồi. Bản thân đã bị bọn Larheit dẫn đi, khi tỉnh lại thì đang bị trói vào chiếc ghế tại một nơi giống như hầm ngục dưới lòng đất. Đương nhiên là không có yếu tố nào để trốn thoát. Từ mùi máu quanh mũi thì đây không chỉ là nhà ngục bình thường. Hẳn là một nơi được sử dụng với mục đích nào đấy.

“Từ cái bụng rỗng thì có lẽ mình đã ngủ khoảng ba ngày rồi…”

Tôi nhổ ra cuộn bông trong miệng. Có vẻ như nó được thấm nước canh dở tệ nào đó, hẳn là đối phương cũng cung cấp thức ăn và nước uống tối thiểu. Tuy sợi chỉ không siết chặt để cổ họng không bị tắc nghẽn, nhưng thật mong đối phương đối xử với bản thân giống như tù nhân hơn một chút đấy. Nhờ vậy mà thể trạng của tôi đang rất yếu. Dù cơn đau toàn thân đã đỡ hơn một chút, nhưng cơ thể lại còn suy nhược hơn nữa.

“Ng… ng… ngươi… đã… đã... tỉnh lại… rồi... rồi… nhỉ.”

Giọng nói lạ lẫm của người đàn ông từ sau lưng. Tiếng bước chân từ tốn tiếp cận từ phía sau, khi còn tưởng tên đó còn ở đằng sau thì bỗng dưng một khuôn mặt chợt chìa ra ngay bên cạnh. Khuôn mặt xấu xí đầy thương tích. Không chỉ vết cắt và vết bầm, mà còn có cả những thương tổn giống như vết bỏng và bị hoà tan bởi dược phẩm. Nhìn kiểu gì thì đây cũng phải kẻ không thể bước đi dưới ánh sáng mặt trời.

“A, hân hạnh gặp mặt. Cậu chính là người tra khảo gì đó nhỉ?”

“Đú… đúng… đúng… vậy. Ta… ta… là… Zuttcho. Rất… rất… giỏi… làm… làm… công việc… này.”

Đây rõ ràng loại người không thể bị thuyết phục. Nhưng tra khảo ư? Hiện giờ thì có thông tin gì để hỏi cơ chứ.

“Vậy thì Zuttcho này, công việc của cậu là gì? Nếu là ép hỏi thông tin bằng tra khảo thì thật đáng tiếc. Mồm mép của tôi còn dễ cạy hơn cậu tưởng tượng đó. Chỉ cần nhìn thấy dụng cụ thì tôi tự tin mình sẽ lập tức nôn ra ngay.”

“Kh... không… không… sao… đâu. Nhiệm… nhiệm vụ…. của… ta… là… là… giáo… giáo huấn… ngươi.”

Tôi không có sở thích như vậy đâu.”

Tôi hướng tầm mắt sang vị trí khác. Nó có kết cấu giống với phòng tra khảo tại Quama. Cửa sổ để nhìn vào ở gần trần nhà, e rằng nhân vật ấy đang nhìn xuống tôi rồi.

“Ít nhất thì tôi muốn ông bố trí người có thể hiểu chuyện hơn một chút đó. Ông có nghe thấy không đấy, Đại Giám Mục Ceraes?”

“____ Ta tưởng Larheit không nói gì với ngươi về ta cả.”

“Tại vì Larheit đã bảo tôi là tài liệu giao dịch đó. Kẻ mong muốn tôi rất ít. Nếu là người có thể giao dịch với Leytis thì lại càng bị thu hẹp hơn nữa.”

Nếu đối tượng là Vô Sắc Ma Vương thì không có ý nghĩa gì để bố trí gã đàn ông như Zuttcho này. Với lại nơi này rõ ràng là phòng tra khảo được sử dụng rất nhiều. Với người chỉ cần xử lý kẻ phạm phải Cấm Kỵ như Vô Sắc Ma Vương sẽ không cần đến nơi này. Hơn nữa, bởi vì Larheit đã biến mất khỏi Turize và hoạt động tại Quama nên khả năng hai người này tiếp xúc là rất thấp. Vậy theo phương pháp loại trừ, đây là một nhân vật có thể chuẩn bị thứ Leytis mong muốn, ngoài ra còn có thể cho phép Larheit trốn thoát. Thế nên khả năng đó là Đại Giám Mục Ceraes sẽ vô cùng cao.

“Ngươi có vẻ lanh lợi thật nhỉ.”

“Ông đã giao cái gì cho Leytis để đổi lấy tôi vậy?”

“Ta không cần phải trả lời.”

“Chắc là quyển sách do Yugura lưu lại và đang được phong ấn phải không? À, ngoài ra còn có cơ thể Larheit từng sử dụng lúc lẻn vào Methys nhỉ.”

“…..”

Mục đích của Leytis chính là tìm ra con rơi của Yugura. Tuy mục đích thật sự vẫn chỉ nằm trong phạm vi suy đoán, nhưng có lẽ khả năng cao là chúng đang nghiên cứu về con rơi. Và manh mối lớn nhất chính là quyển sách do chính Yugura Nariya lưu lại.

“Ông có vẻ đang bước trên con đường khá là nguy hiểm đó. Nếu chuyện quyển sách và thi thể Larheit mất tích bị lộ ra thì mọi người sẽ lập tức nhận ra đấy là hành vi phạm tội của ông.”

“Bởi vì có giá trị để ta làm vậy nên ta mới đồng ý. Và kể cả chuyện diễn ra từ lúc này nữa.”

“Giá trị trong việc để gã đàn ông có vẻ rất thích thú tra khảo sẽ làm ư… Có vẻ giá trị quan của chúng ta không hợp nhau rồi nhỉ.”

“Ta không có hứng thú gì với giá trị quan của ngươi. Ngươi chỉ cần trở thành công cụ để ta huỷ diệt Ma Vương là được.”

“Ra là vậy, quả nhiên là không hợp tí nào.”

Mục đích của Đại Giám Mục Ceraes không phải là chuyện nắm giữ thông tin từ tôi, mà ông ta muốn trồng xuống nỗi sợ hãi bằng tra tấn để chi phối tôi. Tác dụng chính là để kết liễu ba Ma Vương thuộc bên này. Hẳn là ông ta định để tôi giải mã tên của các Ma Vương, thứ mà chỉ có bản thân tôi đọc được.

“Kẻ đó sẽ tiếp tục tra khảo ngươi cho đến ngày ngươi không thể nào chống lại, sẽ giáo huấn cho đến khi ngươi chỉ có thể hành động bằng cơ thể chứ không bằng tâm trí nữa.”

“Nghe đáng sợ thật đó. Lỡ như tôi chết đi thì sao?”

“Người đàn ông đó là chuyên gia tra khảo. Cho dù ngươi yếu ớt hơn trẻ con đi nữa, hắn vẫn có thể tiếp tục tra tấn mà không để ngươi chết.”

“Zut… Zuttcho… biết… rất… rõ về… cơ thể người. Ta… ta… tuyệt đối… có thể… tra… tấn… mà… mà… không để… ngươi… ngươi chết.”

Hẳn lời này không phải nói dối. Căn phòng này đã được dùng cho mục đích như vậy trong thời gian rất dài. Đối phương có thể xem như là chuyên gia tra khảo rồi.

“Tra tấn giáo huấn dưới lòng đất sao. Thật không giống với một Đại Giám Mục tôn trọng trật tự nhỉ. À không, ông chỉ đang ảo tưởng rằng mình có thể giữ gìn trật tự bằng chuyện này thôi.”

“Ta không hề ảo tưởng. Từ trước đến nay, ta đã loại trừ rất nhiều kẻ làm rối loạn trật tự.”

“Nhưng là kẻ làm rối loạn trật tự theo suy nghĩ của ông phải không nào? Tôi có thể cảm nhận ý chí mạnh mẽ trong cụm từ trật tự mà ông nói ra. Chắc là ông từng bị biến thành vật tiêu khiển bởi kẻ vô pháp vô thiên đã trở nên bần cùng vì ma vật nhỉ? Không chỉ bản thân, mà cả những người quan trọng____”

“Ta không có ý định trò chuyện với ngươi lúc này. Zuttcho, giao cho ngươi đấy.”

Tiếng đóng cửa vang lên từ cửa sổ. Được rồi, giờ thì làm sao đây? Tuy có thể chịu được đôi chút bạo lực, nhưng đứng trước tra khảo thật sự thì khả năng cao là cả chính tôi cũng không thể chịu đựng. Bản thân sẽ bị phá huỷ tâm linh, biến thành con rối của gã đàn ông đó và tự mình ra tay với bọn Tử.

“Vậy… vậy… thì… ta sẽ… chuẩn… chuẩn… bị… nhé.”

Zuttcho dường như đang sắp xếp dụng cụ ở sau lưng. Không thể thuyết phục gã đàn ông này, muốn giao dịch thì phải có lập trường bình đẳng. Cũng không phải không có khả năng bọn Duvleori sẽ đến cứu tôi, nhưng khi bàn đến chuyện trông chờ vận may thì không thể kỳ vọng gì lắm với hành động thường ngày của họ.

([Tôi] muốn làm gì? Không, cũng không cần phải hỏi…)

Sau nhiều lần đối đầu với kẻ thuộc về bên này, vị trí hiện tại của bản thân đã hoàn toàn nghiêng về phía tôi. Tức là tôi cần phải tự mình quyết định. Đối với tôi, mạng sống của mình quan trọng hơn mạng sống của các Ma Vương. Tuỳ theo hành động của bọn Illias mà có khả năng bản thân sẽ xoay sở được. Có nghĩa là nếu thuận theo diễn biến và để bản thân mất đi tâm trí một lần thì sẽ là lựa chọn thoải mái nhất.

(Nhưng nếu vậy thì sự tồn tại của tôi sẽ hoàn toàn vô nghĩa. Đúng vậy, hoàn thành ý nghĩa tồn tại của tôi mới chính là việc tôi nên làm. Tuy cảm thấy có lỗi với [tôi], nhưng hãy để tôi tự mình làm theo ý thích vậy)

Nếu tôi hành động vào lúc này thì nhất định [tôi] sẽ không thể nào quay về bên cạnh bọn Illias. Song, tôi đang nắm quyền chủ đạo trong cơ thể hiện tại. Đã vậy thì không cần phải do dự gì cả.

“Ta… ta… đã chuẩn… chuẩn bị… xong. Vậy… vậy thì… ta… sẽ… sẽ… bắt đầu… đó.”

“____ Giọng cậu trông vui vẻ thật nhỉ, Zuttcho-kun.”

“Dĩ… dĩ… dĩ nhiên… rồi. Ta… ta… rất là… thích… thích mấy… thứ như… như… thế… này.”

“Vậy sao. Thế thì tôi cũng sẽ gửi tặng cậu một món quà vậy. Hãy cho cậu một lần thanh lọc mạnh hơn nữa nhé.”

Tôi xoay đầu và nhìn chăm chú vào mắt Zuttcho. Đại Giám Mục Ceraes, nguyên nhân thất bại của ông chính là không lưu lại người thứ ba ở đây như tôi nói. Nhất định ông sẽ cảm thấy vô cùng hối hận trước quyết định. Đôi mắt của tôi đang phản chiếu trong mắt Zuttcho đã trở nên đục ngầu đến mức cả bản thân cũng có thể tự nhận thức được.