Một ngày cuối tháng Sáu, một chiếc đĩa Blu-ray đã yên vị trên bàn làm việc của Kenjiro Toki tại văn phòng GF Bunko. Trên phần nhãn có ghi dòng chữ TOÀN THƯ VỀ EM GÁI TÔI – TẬP 1.
Đây chính là chiếc đĩa chứa tập phim hoàn chỉnh, thứ được chuyển đến những người có liên quan đến project – hay theo cách nói của dân trong ngành, chính là white box.
****
Vào giữa buổi chiều ngày hôm sau, cả nhóm đã quyết định tổ chức tiệc khởi-chiếu-tập-một-hoàn-tất tại căn hộ của Itsuki. Toki đã xem qua bản sao được gửi đến phòng biên tập, nhưng Itsuki vẫn chưa lấy đĩa ra khỏi hộp đựng. Chắc chắn tự xem một mình cũng không thành vấn đề với Itsuki, nhưng cậu muốn xem nó cùng với tất cả những cá nhân đã hỗ trợ cậu trên con đường sự nghiệp.
Do đó, có mặt ở căn hộ của cậu hôm nay gồm Kenjiro Toki, Nayuta Kani, Haruto Fuwa, Miyako Shirakawa, Kaiko Mikuniyama, Ashley Ono, và Chihiro Hashima. Chihiro đã không đến đây được một tháng rưỡi rồi – “Anh biết là em rất bận với chuyện học hành,” Itsuki đã nói vậy với cậu, “nhưng anh thật sự, thật sự muốn em có mặt ở đây hôm nay.” Cậu cũng có mời Aoba Kasamatsu, nhưng cô không thể tham dự vì vướng công việc gia đình. Hoshiimo, họa sĩ minh họa nguyên tác của Toàn Thư, sống cách quá xa nơi này, và Itsuki cũng không quên nhắn tin cho Setsuna về bữa tiệc, nhưng cậu không nhận được phản hồi nào – tám chín phần mười là Setsuna lại phớt lờ thông báo rồi.
Chihiro đã nhân cơ hội này để thể hiện tài năng bếp núc còn vượt trội hơn mọi khi, lấp kín bàn tiệc với đầy những món ăn dễ thương, còn Itsuki đảm nhận việc rót bia (và nước ép dành cho hai thành viên chưa đủ tuổi – Nayuta và Chihiro) vào cốc của mọi người. Thương hiệu hôm nay là Kansha no Nama Gold, có nghĩa là lời tri ân vàng – sản xuất bởi Sankt Gallen, một trong những cái tên lâu đời nhất trong làng nghề làm bia thủ công Nhật Bản. Đúng như tên gọi của mình, loại bia này mang ý nghĩa như một món quà bày tỏ lòng biết ơn đến người khác, và vì là bia nên cũng không phải thứ gì quá khách sáo. Ở giữa mức của “golden” – không quá hào nhoáng nhưng vẫn đáng để thử.
Ngay khi đồ uống đã sẵn sàng, Itsuki đặt chai bia xuống bàn và bắt đầu phát biểu.
“Được rồi, chúng ta đã trải qua không ít khó khăn, nhưng cuối cùng tập một cũng đã lên kệ an toàn! Tiểu thuyết của tôi sẽ không bao giờ đi xa được đến vậy nếu không có những người ở đây, thật sự cảm ơn mọi người rất, rất nhiều!”
“Ồ, Itsuki này.” Miyako bật cười. “Lần này thật sự chân thành đấy nhỉ?”
“Ừm, đúng đấy,” Toki thêm vào. “Cậu lúc nào cũng vậy thì tốt biết mấy.”
“I-im đi!” Itsuki đỏ bừng mặt mũi, mất một lúc sau mới ngượng ngùng nói tiếp. “Nói tóm lại! Cảm ơn tất cả mọi người, vì mọi thứ, tôi hy vọng có thể tiếp tục trông cậy vào mọi người! Cạn ly!”
Tất cả cụng ly với nhau, mở màn buổi tiệc.
****
Sau khi đã ấm bụng và ngà ngà men say, giờ chính là lúc ra mắt white box. Dù vô cùng căng thẳng, Itsuki vẫn cố gắng mở hộp nhựa rồi chậm rãi, cẩn thận đưa đĩa Blu-ray vào đầu phát. Bật TV lên, cậu nhấn vào nút “Play” trên remote.
Theo điều khiển của Itsuki, anime Toàn Thư Về Em Gái Tôi bắt đầu hiện lên, cùng với các mã code thời gian đánh dấu số khung hình hiện trên góc màn hình.
“Bắt đầu thôi…” Itsuki tập trung cao độ vào màn hình trước mắt, trông căng thẳng vô cùng.
Điều đầu tiên đập vào mắt là khung cảnh bên ngoài trường học của Kazuma và Ichika. Camera chuyển hướng dần về phía tòa học xá, để lộ cảnh quan bên trong lớp học. Ở đó có hình ảnh của Ichika đang nhanh chóng giải một bài toán phức tạp trên bảng, đắm chìm trong tiếng cổ vũ của bạn bè cùng lớp. Sau đó là hình ảnh Kazuma ở lớp học ngay tầng trên, người đang chịu sự la mắng của giáo viên vì ngủ gật – một kiểu ghép cặp anh em kinh điển.
Itsuki đã nhìn thấy và duyệt qua thiết kế của các nhân vật anime, nhưng đây là lần đầu tiên cậu được chứng kiến anh em nhà Akatsuki chuyển động. Họ không giống chính xác với minh họa trong tiểu thuyết của Hoshiimo, nhưng tất cả những đặc điểm cốt lõi của Kazuma và Ichika đều tồn tại trong thiết kế tối giản phù hợp với anime này – và giờ hai người họ đang ở đây, di chuyển và trò chuyện, tràn đầy sức sống.
Đó là một cảnh slice of life điển hình, nhưng có gì đó trong nó khiến trái tim Itsuki thổn thức. Và Haruto, nhận ra người đồng chí kiêm đối thủ của mình đang tập trung vào màn hình trước mặt, không thể không khẽ thở dài.
****
Tập phim khép lại, sau đoạn nhạc ending là preview cho tập kế tiếp, và thêm một vài giây màn hình đen nữa trước khi chiếc đĩa dừng chạy. Nhưng Itsuki vẫn không thể rời mắt khỏi màn hình, ánh mắt của mọi người xung quay tự nhiên đổ về phía cậu.
Sau một hồi im ắng, cuối cùng cậu cũng mở lời:
“…Ừm.”
Cậu tự gật đầu với chính mình, sau đó quay sang những người khác.
“Tôi nghĩ cũng khá tốt đấy chứ,” cậu nói – ngập ngừng, ngại ngùng, nhưng không giấu được nụ cười trong ánh mắt.
Mọi người xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm.
Chất lượng của tập một Toàn Thư Về Em Gái Tôi không ở mức quá “đỉnh” – đây là điều mà ai cũng có thể nhận thấy. Bất kỳ ai cũng có thể nêu ra hàng loạt cái tên có tổng quan visual tốt hơn, cũng như những cảnh chiến đấu mạnh mẽ hơn và nhiều cảnh dâm dục hấp dẫn hơn. Nhưng đây vẫn là kết quả mà Itsuki, một creator, có thể nhìn vào và nói rằng, “Đúng vậy, đây chắc chắn là Toàn Thư Về Em Gái Tôi.” Ichika và Yukiko rất dễ thương, hành động của Kazuma và Shingo cũng cực ngầu. Những cảnh chiến đấu dù thực sự không chiếm quá nhiều khung hình, nhưng chúng đều được thiết kế sao cho có thể tránh khỏi sự đơn giản hóa quá đà – và với những cảnh “người lớn”, hình ảnh Ichika khỏa thân đã được khắc họa theo cách khiến người xem nghĩ rằng có thể nhìn thấy tất cả, nhưng thực tế là không thể.
Đồng thời cũng tồn tại một số yếu tố đáng thất vọng. Câu thoại “nhìn xem dương vật của anh đã lớn đến mức nào rồi kìa” bị thay đổi thành “nhìn xem khúc dưới của anh đã lớn đến thế nào rồi kìa,” cùng với việc nhiều nhân vật nền bị tối giản hóa ở vài phân cảnh. Nhưng Itsuki vẫn có thể tự tin tuyên bố rằng – đúng vậy, chính nó – đây chính là anime Toàn Thư Về Em Gái Tôi. Khi xét đến việc nó chỉ hàng thay thế cho một dự án anime thất bại, việc những người có liên quan liên tục xung đột với nhau, việc lịch trình sản xuất bị gò ép một cách kinh khủng, và có khả năng đây sẽ là một bộ anime đi vào vết xe đổ của Vô Giới Hiệp Sĩ, thì viễn cảnh hiện tại đã có thể nói là viên mãn nhất rồi.
Itsuki, bên cạnh đó là Tarui, Hirugano, và những nhân viên làm anime, đã đấu tranh vất vả biết bao để biến chúng thành hiện thực…và bây giờ, đây chính là thành quả.
…Vậy ra đây là cảm giác khi có được một anime ư.
Thứ cảm giác đạt được thành tựu này.
Thứ cảm giác hưng phấn này.
Thứ cảm giác phấn khích này, như thể tương lai đột nhiên rộng mở.
Thứ cảm giác toàn năng bao trùm cơ thể này, như thể cậu có thể đi hết con đường dẫn đến tận cùng vũ trụ.
Itsuki từng trải qua thứ cảm giác tương tự mỗi khi kết thúc những tập tiểu thuyết mình viết, nhưng cậu chưa từng cảm nhận được sự mãnh liệt như lần này, họa chăng là lần cậu giành được giải thưởng tác giả mới.
Khi biết tin chuyển thể anime từ Toki. Rồi đến chuyển thể manga. Gặp gỡ Kaiko Mikuniyama. Lần đầu gặp mặt dàn nhân sự phụ trách anime. Những cuộc họp kịch bản. Buổi tuyển diễn viên lồng tiếng. Thu âm cho drama CD. Cho đến lúc thông báo về anime bị rò rỉ. Đủ thể loại vấn đề bất chợt ập đến. Viết kịch bản cho tập cuối. Rồi là những buổi lồng tiếng cho anime…
Tất thảy những trải nghiệm liên quan đến quá trình sản xuất anime phút chốc lướt qua trước mắt Itsuki, và giờ cậu có thể cảm nhận chúng một cách chân thực, như thể máu thịt trong cơ thể mình. Cậu nghĩ đây chính là cảm giác của những nhân vật được thăng cấp sau khi thu thập đủ điểm kinh nghiệm trong các tựa game nhập vai. Toàn bộ những kinh nghiệm tích lũy đó, bỗng chốc bùng phát và nở rộ.
Itsuki Hashima đã đạt được một cấp độ mới!
“Hãy để anime Toàn Thư được chạy hết tốc lực nào. Dù cho có ra sao cũng mặc kệ, đây sẽ là những trải nghiệm mà tôi sẽ không bao giờ có được nếu không làm. Tôi muốn thấy những gì Haruto đã thấy. Thứ mà những người khác đã thấy. Tôi phải thấy cho bằng được.”
Giờ Itsuki đã biết, cái ngày cậu đưa ra lời đồng ý với dự án anime, cậu đã không đưa quyết định sai lầm.
Mình cần phái tiếp tục tiến lên. Mình cần phải đi xa hơn và xa hơn nữa. Rồi một ngày nào đó. Mình có thể đứng trên cùng một sân khấu với Nayuta Kani…
“Aaaaaa…. Tuyệt thật đấy!”
Với cảm xúc đong đầy trên gương mặt, Itsuki thì thầm với bản thân thêm một lần nữa – cùng vệt nước mắt lăn dài trên hai má.