Imouto sae Ireba Ii.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

111 294

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

42 140

Cách đi trên con đường hoa của nhân vật chính

(Đang ra)

Cách đi trên con đường hoa của nhân vật chính

라몽라몽

Đó là lúc cuộc đời tôi rẽ sang một hướng khác...

14 890

Tôi đã trở thành một hiệp sĩ bị ám ảnh bởi các nàng công chúa

(Đang ra)

Tôi đã trở thành một hiệp sĩ bị ám ảnh bởi các nàng công chúa

sajerak (사제락)

Còn hiện tại thì tất cả những gì tôi muốn làm là nghỉ ngơi.

3 11

Tôi Trở Thành Ma Nữ Diệt Thế

(Đang ra)

Tôi Trở Thành Ma Nữ Diệt Thế

Mainyuel

Chẳng phải hồi quy thế này hơi quá à?

27 218

Tập 07 - Chương 01: Cái Ngày Tôi Có Người Yêu

Vào cái ngày cuối tháng Mười Một đó, ngày diễn ra buổi thu giọng cho drama CD được tặng kèm trong bản đặc biệt của Tập 6 Toàn Thư Về Em Gái Tôi, lúc Itsuki nghe tin Nayuta nhập viện, cậu đã ngay lập tức bỏ ngang công việc của mình mà phóng thẳng đến đó.

Tìm thấy Nayuta trong phòng bệnh, và hiểu ra nguyên nhân tại sao cô lại phải ép bản thân làm việc đến mức ngã quỵ như vậy, Itsuki cuối cùng cũng đã quyết định. Cậu đã luôn muốn để dành những lời này cho đến khi bản thân trở thành một nhân vật chính ngang hàng với Nayuta, nhưng thời gian đã không còn nữa.

“Anh muốn ở bên cạnh em. Anh muốn chúng ta ở bên nhau mãi mãi.”

Và tất nhiên, Nayuta đã say mê Itsuki từ rất lâu rồi, làm sao cô có thể từ chối chứ. Thế là cả hai chính thức trở thành người yêu.

Cả hai ôm chặt lấy nhau, như để xác nhận tình cảm của đối phương. Cứ sau năm, mười, hai mươi, ba mười giây ôm chầm lấy cơ thể có phần tiều tụy của Nayuta trong tay, Itsuki không thể không nghĩ: Cứ mãi như thế này cũng chẳng sao đâu nhỉ?

…Cậu không biết khi nào nên buông ra cả.

Không phải là cậu muốn bỏ ra. Nói thẳng ra thì Itsuki thật sự có thể làm vậy mãi mãi. Cảm giác mềm mại từ bộ ngực của Nayuta xuyên qua lớp áo, cùng với hơi thở nóng hổi cậu cảm nhận được khi Nayuta vùi mặt vào ngực khiến Itsuki vui sướng khôn tả. Nhưng Nayuta hiện đang bệnh và vẫn còn gắn IV trên tay. Họ không thể cứ thế này cả ngày được.

Nhưng cô vẫn không có dấu hiệu gì là sắp rời ra cả.

Itsuki có nên tách ra trước? Hay không nên? Trong khi Itsuki vẫn còn đang đau đầu với câu hỏi:

“…Tôi vào được chứ?”

“Whoa!”

Itsuki vội đẩy Nayuta ra ngay khi nghe thấy âm thanh khô khốc, nặng nề đến từ đằng sau. Ở phía cửa chính, người đang nhìn vào phòng là Satoshi Godo, vị tổng biên tập với vẻ ngoài y hệt mafia của thương hiệu GF Bunko. Bên cạnh là Kirara Yamagata, biên tập viên của Nayuta.

“May là không có gì nghiêm trọng nhỉ, Kani.”

“…Em cảm ơn,” Nayuta ủ rũ trả lời, khó chịu vì bị cắt ngang lúc đang tình thương mến thương.

Godo khẽ nhếch mép, sau đó quay sang Itsuki. “Chà, như vậy là cậu không còn vướng bận gì nữa rồi nhỉ?”

“V-vâng,” Itsuki đỏ mặt nói.

“Được rồi, Hashima. Cậu còn việc phải làm đấy.”

Lông mày Itsuki nhướng lên. Buổi thu âm cho drama CD vẫn đang diễn ra. Cần thêm ba mươi phút nữa để bắt xe từ bệnh viện quay về studio – tốt nhất cậu nên quay lại trước khi buổi thu âm kết thúc.

Ít nhất, lúc này Itsuki đã gạt lý tưởng của mình sang một bên và đặt Nayuta lên trên tất cả mọi thứ. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu từ bỏ quyết tâm trở thành nam chính ở cùng cấp độ với Nayuta. Không những vậy, việc ưu tiên cảm xúc dành cho Nayuta hơn cả công việc chỉ khiến cậu muốn đạt được thành tựu sớm hơn nữa.

Đâu tiên, chính là drama CD lần này. Gạt bỏ tất cả những suy nghĩ còn đọng lại về việc muốn ở bên Nayuta khi mà tình cảm của cả hai đã được công khai, Itsuki quyết tâm đặt tất cả những gì mình có vào sản phẩm lần này, nhất định phải đạt được thành công.

“…Được rồi, Kanikou, gặp lại em sau. Anh phải quay lại làm việc rồi.”

Nayuta đáp lại lời tạm biệt của Itsuki bằng một cái nhìn vươn chút thất vọng, rồi sau đó nhanh chóng chuyển thành một nụ cười. “Vâng, Itsuki. Chúc anh may mắn.”