Sau khi rời Công hội Tầm thủ, tôi cứ thế hướng thẳng về phía Câu lạc bộ Chằn tinh mà đi.
Dường như đã thành thông lệ, đại diện của các tổ đội khác nhau sẽ cùng gặp mặt và họp bàn với nhau ở những quán bar Tầm thủ mỗi tháng một lần, không có ngoại lệ. Mục đích của buổi họp này là giúp cho các hoạt động Tầm thủ nói chung và tổ đội nói riêng trở nên trơn tru mượt mà hơn thông qua việc chia sẻ thông tin, thường là chi tiết trong những yêu cầu nhận được trong tháng vừa qua. Chủ quán bar Tầm thủ cũng sẽ đưa ra những tin tình báo mà ông ấy thu thập được hàng ngày.
Nếu một Tầm thủ không muốn trở thành một kẻ-mù-thông-tin thì đây là cuộc họp mà chắc chắn phải tham dự. Theo những gì Lloyd nói từ lúc hắn vẫn còn là đội trưởng và đến đây để họp, không có bất kì ai vắng mặt. Mọi người đều hiểu rõ rằng sự sống và cái chết của mình sẽ được quyết định bởi thông tin, có hay không cũng là một vấn đề lớn.
Tuy nhiên, hiện tại tôi đã thăng Hạng và còn chuẩn bị thành lập Bang hội nữa, nên tôi đến chỉ để hoàn thành nghĩa vụ thôi chứ không có thông tin nào ở Câu lạc bộ Chằn tinh đủ tầm so với thứ tôi đang muốn. Chắc chắn phải ở Hạng cao hơn.
Và thế đấy, mặc dù lịch trình thì kín mít nhưng tôi vẫn quyết định tham dự, bởi tôi có mục đích khác, hơn là đến đấy để họp mặt.
Khi vừa mới mở cửa bước vào, tôi thấy các đại diện khác đã tập hợp đông đủ. À phải, tuy vẫn chưa đến giờ làm việc của quán nhưng những người này được quyền đến quán sớm hơn mọi thường.
- Noel, đằng này này.
Gã trai đẹp mã có mái tóc nâu, người vừa hét toáng lên gọi tôi vừa cười kia là Wolf, trưởng nhóm của tổ đội Chớp Giật. Anh ta đang ngồi ở một cái bàn khá lớn ngay giữa bar. Cả thủ lĩnh của Nắm đấm Bá vương, Logan, một thằng cha dáng vóc to lớn đầu cắt cua cũng ngồi ở đấy.
Hai kẻ đó, trông như sắp choảng nhau đến nơi, không ngồi cùng nhau vì họ hòa thuận gì với nhau đâu. Bởi vì chỗ ngồi của các đại diện sẽ được quyết định dựa theo thành tích đạt được. Chỉ có Wolf, Logan, tôi và Veronica Redbourne, đội trưởng của [Hồng Liên Mãnh Hoa] là được ngồi ở cái bàn tròn này.
Chức nghiệp của cô gái này là Pháp sư, Hạng C. Cô là kiểu người có ngoại hình trông rất thông thái với mái tóc bob vàng trông kiểu cách và hợp thời, trên đầu có đeo một cái băng đô màu đỏ.
Veronica mặc một bộ giáp da đỏ thẫm được thiết kế riêng cho phụ nữ, nên nhìn vào không có cảm giác quá thô kệch mà ngược lại trông rất khéo léo và thanh lịch. Hơn nữa, bộ giáp này chỉ che đi phần ngực và vai của cô mà thôi. Cô còn mặc một cái chân váy ngắn, để lộ ra phần đùi trắng trẻo của mình. Nếu Veronica là tiên phong thì khả năng của bộ giáp cô đang mặc khá đáng lo ngại, nhưng vì cô là người ở Tuyến sau nên nếu xét về trọng lượng của nó mà nói, đây là thứ tuyệt nhất rồi.
Khi tôi ngồi xuống giữa Logan và Wolf đang sắp lôi nhau ra mà cắn mà xé thì Veronica, người ngồi ở phía đối diện, nhướng đôi chân mày lên đầy vẻ không hài lòng.
- Dù lần đầu tham dự nhưng lại đến muộn nhất, cậu đúng là một người có tầm cỡ đấy chứ, Noel?
- Nhưng đâu phải là tôi đến muộn giờ họp mặt hay gì nào, đúng chứ?
- Đó không phải điều tôi muốn nói. Đây là vấn đề về phép tắc cơ bản.
- Ra thế, phép tắc cơ bản à, cằn nhằn về mấy thứ nhỏ nhặt như này đang là mốt nhỉ. Vậy tôi xin được khắc cốt ghi tâm về chuyện này. Cảm ơn vì đã rộng lượng nói cho tôi biết một thông tin hữu ích như vậy mà không đòi hỏi gì cả, Veronica.
Trước lời nói của tôi, Veronica còn nhướng mày lên cao hơn.
- Noel ạ, dạo này danh tiếng của cậu đang tụt giảm nghiêm trọng đấy. Nếu chỉ việc giờ giấc thôi thì không nói làm gì, nhưng cậu thậm chí còn kéo lũ Yakuza đến cái quán bar này ư? Cậu không nghĩ là mình nên cẩn trọng hơn sao?
- Ồ, ra là Veronica sợ Yakuza ấy hả? Tôi thật sự không còn lời nào để bào chữa cho hành động xuẩn ngốc của mình. Cho phép tôi được gửi lời xin lỗi chân thành từ tận đáy lòng mình.
- Cậu đừng ra vẻ ngây ngốc nữa được không? Đây là vấn đề rất nghiêm trọng đấy.
Cứ nói tiếp về vụ của Nhà Gambino thì tôi sẽ rơi vào thế bất lợi mất, đành phải giơ tay đầu hàng thôi vậy.
- Tôi xin lỗi. Xin lỗi tất cả mọi người có mặt vào ngày hôm đó, mọi chuyện xảy ra đều là do lỗi của tôi.
Thế rồi, tôi nói tiếp.
- Nhưng đừng lo lắng, chuyện đó sẽ không tái diễn nữa. Vì tôi cũng sẽ không tới đây nữa. Hôm nay là lần cuối. Tôi đã thăng Hạng, và cũng chuyện thành lập Bang hội cũng đã xong xuôi. Thế nên tôi xin phép được bước trước mọi người một bước vậy.
- Cậu nói sao!?
Veronica bị sốc nặng, và cùng lúc đó, những bàn xung quanh cũng bắt đầu bàn tán về chuyện mà tôi vừa nói.
- Êi, Noel! Có thật không!?
Tôi gật đầu với Wolf, người đang sán lại gần.
Thực chất thì việc Bang hội vẫn còn đang bị hoãn lại. Tuy nhiên, quả thực nói chuyện đó đã được giải quyết cũng không phải nói khoác, chỉ cần tôi muốn thì sẽ có được Bang hội của mình ngay lập tức.
- Không phải rất tuyệt sao, Noel!? Chúc mừng nhé! Ý là, suốt thời gian qua cậu giấu kín việc này như vậy thì đúng là có chút lạnh lùng đấy! Hãy gọi Leisha và mọi người tới đây ăn mừng thôi chứ hả!
Wolf đúng là một người khá chân thành và cởi mở, anh ta đang rất vui mừng cho tôi. Thực tình là tôi thấy rất cảm động nhưng việc Wolf làm thế với đối thủ cạnh tranh của mình thì không phải chuyện gì hay ho cho lắm.
- Tôi rất vui khi nghe anh nói vậy, nhưng lúc nào anh cũng kẹt tiền như vậy thì phải tính sao? Thế nên tôi chỉ nhận tấm lòng thôi. Cảm ơn nhé, Wolf.
- Ực, x-xin lỗi Noel...
Khác với Wolf, những kẻ còn lại thì trưng ra vẻ mặt rõ là ghen tỵ và ghét bỏ. Tôi có thể nghe thấy chúng xì xà xì xầm nói xấu tôi bằng giọng thật nhỏ nhẹ. Không, Logan thì khác. Hắn không chúc mừng tôi như Wolf mà khoanh tay trước ngực, nhắm nghiền mắt lại và không nhúc nhích tí nào, làm tôi chẳng biết hắn đang nghĩ gì nữa.
Veronica, người trông có vẻ khổ sở nhất khi nghe tôi nói vậy, đang cố gắng hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh bản thân, rồi nở nụ cười cứng nhắc như mới được đúc ra khỏi khuôn vậy.
- Chúc mừng nhé, Noel. Tôi thực lòng thấy mừng cho cậu đấy. Phải, thực sự luôn đấy.
- Cảm ơn nhé, Veronica. Tôi thực lòng thấy rất biết ơn đấy. Phải, thực sự luôn đấy.
- Nhưng tôi vẫn không sao lí giải nổi việc tại sao một người đã tiến cấp như cậu lại tham gia buổi họp mặt này chứ nhỉ? Cậu đang khinh thường bọn tôi sao? Hay cậu chỉ đơn giản là muốn khoe khoang cho thỏa chí thôi?
- Nếu cô nghĩ tôi coi thường mấy người hay muốn khoe mẽ gì đó thì cô nhầm to rồi đấy. Tôi không phải kẻ huyênh hoang tớ nỗi đi làm mấy trò hề này khi mới chỉ tiến xa hơn vài người một bước. Làm ơn đừng nghĩ xấu cho hành động của tôi bằng những lời lẽ như thế.
- ... Nếu thế, thì việc gì cậu phải tới đây nào?
- Suốt thời gian qua, tôi vẫn rất gắn bó với quán bar này. Nên tôi muốn tới lần cuối coi như để chào tạm biệt nó, và tôi cũng muốn được nhìn mặt mọi người lần nữa, có thể sẽ rất lâu nữa mới được gặp lại. Thế nên chỉ đơn giản là tôi cho rằng ít nhất mình cũng có nghĩa vụ đến buổi họp mặt này một lần. Nói cách khác, tôi chỉ đang tạo thêm vài kỉ niệm cho mình mà thôi.
- Kỉ niệm? Cậu--.
Khi Veronica đã tức đến đỏ cả mặt, thì Wolf chen vào.
- Được rồi, ngưng đấu đá đi nào. Cũng sắp đến giờ rồi mà.
- Im đi, đồ con sói ngu đần. Những thằng ngu thì chỉ nên ngồi yên một chỗ thôi.
Wolf bị cô ả độc miệng này làm cho một tràng, anh mở miệng ra định phản bác nhưng rồi lại ngoan ngoãn quay về chỗ của mình. Anh ta biết rằng mình không thể đấu võ mồm với con người này được.
- ... Hàà, đã quá đủ rồi. Giờ thì, bắt đầu họp thôi.
Cứ thế, buổi gặp mặt đại diện đầu tiên và cuối cùng của tôi ở Hạng C đã bắt đầu.
-------------------------------------------------
-------------------------------------------------
Buổi họp kết thúc mà không gặp vấn đề gì, nhưng cũng chẳng có thông tin nào mới cả. Người đến dự rời khỏi quán với vẻ mặt kiểu cuối cùng họ cũng làm xong việc của toàn bộ ngày hôm nay rồi vậy. Tôi cũng muốn về nhà luôn, nhưng có vài thứ tôi cần làm trước đã.
- Wolf, Logan, đi uống với tôi.
Khi được tôi mời, bọn họ trố mắt ra vì ngạc nhiên.
- 「Chuyện gì thế này, mặt trời mọc ở đằng tây à?」 「Mày định làm cái quái gì thế?」
- Thỉnh thoảng cùng nhậu chút cũng ổn mà đúng không? Sao hai người phải như vậy nhỉ, tôi có ăn thịt đâu mà sợ.
Bọn họ nhìn tôi đầy nghi ngại, nhưng đến cuối cùng vẫn nhận lời.
- Cô thì sao, Veronica? Tôi đãi.
- Tôi ổn.
Veronica, người vẫn ở lại tới phút cuối, đứng dậy khỏi chỗ của mình rồi nhanh chóng rời khỏi quán, dáng vẻ trông rất vội vã.
Tôi nhún vai rồi nhìn chủ quán.
- Ông chủ, để bọn tôi ở lại chút nhé. Xong xuôi bọn tôi sẽ đi ngay.
- Được thôi, nhưng phải nhanh lên. Tôi còn phải chuẩn bị cho ca buổi chiều nữa.
Thấy tôi gật đầu, ông ta mang ra ba cái ly. Dù chưa ai nói gì, nhưng ông ấy đã tinh ý phục vụ chúng tôi những thức uống theo khẩu vị thường ngày.
Khi tôi đang nhấm nháp chút rượu, thì Wolf quay sang tôi rồi nói.
- Thế, cậu muốn làm gì đây? Nếu là để thắt chặt tình bạn của chúng ta thì con khỉ núi chết tiệt này ở lại làm gì? Uống với Noel thì được, chứ ngồi với tên này làm tôi thấy chẳng vui vẻ chút nào hết.
- Ha, đấy là lời của ông đây mới đúng, đồ sói ngu.
- Tranh cãi thì đừng kéo tôi vào. Tôi làm gì cũng là có lí do.
Tôi uống sạch ly rượu trong một hơi rồi nói bằng giọng sắc bén.
- Cả hai người, đều đang yếu đuối dần đi.
Khi nghe vậy, họ há hốc mồm ra, hàm dưới như muốn rớt ra ngoài vì sốc nặng.
- Wolf, vừa này lúc còn trong buổi họp, anh nói mình mới thất bại trong một yêu cầu đúng không? Tại sao vậy?
- Không, dù cậu có hỏi thế thì...
- Mục tiêu là lũ Ma thú Tầng 4, Thẩm phán Mực đen đúng chứ? Đúng là so với Hạng C thì chúng mạnh thật, nhưng Chớp giật của hiện tại hoàn toàn có đủ khả năng để đánh bại chúng.
- Ch-Chuyện đó...
- Chỉ là do anh kém may mắn thôi sao? Không, không hề. Sai lầm này chính là do sự yếu kém trong tài năng lãnh đạo của anh mà thành.
- Ực...
Tôi quay sang Logan rồi tiếp lời.
- Logan, anh cũng vậy. Dù anh chưa gặp phải thất bại giống Wolf, nhưng thành tích của anh cũng chẳng có gì đáng chú ý cả. Tại sao anh không thử nhận những yêu cầu có tầm cỡ hơn?
- ... Đó đâu phải chuyện của mày, phải không?
- Đúng là đây không phải chuyện của tôi. Nhưng tôi thấy rất lo. Thực ra, anh đã đáp ứng đủ điều kiện thăng Hạng rồi, đúng chứ? Xét về bảng thành tích hiện tại, thì lẽ ra anh phải đạt được điều kiện từ tháng trước rồi. Ấy vậy mà giờ anh vẫn giậm chân ở cái Hạng C này. Anh đang e sợ gì vậy?
Logan vốn đã có bí mật của riêng mình, trước giờ vẫn luôn giấu giếm, đến nay lại bị tôi nhìn thấu, không kìm được mà quay sang chỗ khác.
- Hả, cả Logan cũng có thể thăng Hạng rồi á? Đùa sao...
Wolf có vẻ khá sốc khi người mà mình ghét đã đánh bại anh ta mà anh còn không biết. Lờ tảng chuyện đó đi, tôi nhìn về phía đằng sau rồi nói.
- Tại sao cả hai người vẫn không thể tiến thêm một bước nào để vượt mặt tôi vậy, khi mà tôi vẫn còn đang chết đứng vì cái tổ đội chó chết lúc trước đó? Tại sao không bứt phá để dẫn đầu đi? Rốt cuộc suốt thời gian qua hai người đã làm gì vậy?
Họ không nói gì thêm, chỉ cúi gằm mặt xuống. Tôi thở dài và đứng lên sau khi đã trả tiền đồ uống cho cả bọn.
- Nếu hai người còn không cố gắng hết sức như vậy, thì bỏ đi, bỏ làm Tầm thủ đi.
Giờ thì tôi đã làm xong những gì mình muốn, cứ thế tôi quay gót rời khỏi quán bar.
Tôi không thể kể trực tiếp cho họ những gì tôi đã nghe được từ lão Harold đó, nhưng chỉ cần nói như thế này thôi, thì cũng đủ để họ nhận thức được tầm quan trọng của việc phải trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi không đả kích hai người họ như vậy chỉ vì tôi muốn thế. Tuy nhiên, sự thật là Logan và Wolf bắt đầu đi thụt lùi. Cứ đà này, sẽ chẳng bao giờ làm được chuyện lớn cả, hai người họ sẽ chỉ mãi ôm một giấc mộng hão huyền mà thôi.
Khi Biến dị thể xuất hiện, đó sẽ là mối nguy lớn với đất nước, nhưng cũng là cơ hội để nâng cao thành tích. Đây đích thực là cơ hội chỉ có một lần trong đời, vậy mà họ vẫn cứ yếu đuối thế này thì sẽ có ngày họ bị chệch hướng, dù có cố gắng thế nào cũng sẽ không bao giờ đạt được điều mình muốn.
Tôi đến đây là để thổi bùng ngọn lửa bên trong họ, để Wolf và Logan một lần nữa có thể tiến bước, nói vậy cũng được.
Rồi một ngày sau tôi sẽ đứng trên đỉnh cao của giới Tầm thủ. Đó là mục đích, là lẽ sống của tôi, và nếu cần thiết, tôi cũng sẽ không ngần ngại mà dẹp bỏ bất cứ ai, bất cứ thứ gì dám ngáng đường. Nhưng mặt khác, những người có tiềm năng trở thành đối thủ xứng tầm của tôi, nên nhận ra rằng mình có tiềm năng đó.
Trở thành kẻ đứng đầu của một thế giới chỉ toàn những tên kém cỏi và yếu nhớt chẳng có nghĩa lí gì. Chỉ khi tôi chứng minh được mình là kẻ mạnh mẽ nhất trong số những kẻ mạnh mẽ, thì lúc đó mới thực sự xứng danh là một Chân vương đã thống trị đỉnh cao.
Còn hai người họ là những kẻ vô cùng hứa hẹn trong đội quân ấy của vị vua đích thực là tôi đây. Tôi không tha thứ cho họ vì đã thụt lùi dần suốt những ngày qua. Họ có đủ khả năng để tiếp bước, thì nên làm như vậy.
Tất nhiên, sau cùng thì họ quyết định thế nào, còn phụ thuộc vào chính bản thân họ.
---------------------------------------------------------
---------------------------------------------------------
- Khốn kiếp! Tên Noel đó, cậu ta dám thích gì nói nấy sao!
Wolf giận dữ đập tay xuống bàn.
- Hừ, mày tức giận vì mấy chuyện cỏn con ấy à. Đúng là thằng ngu.
Wolf nhăn mặt lại khi thấy Logan nhìn hắn đầy lạnh nhạt.
- Cậu ta nói cả mày nữa đấy, đồ con vượn chết bằm. Mày không thấy tức giận à?
- Thằng đó không phải kiểu người có thời gian rảnh để đi khích tướng người khác chỉ vì hắn thích thế đâu. Hắn đang cố làm gì đó sau khi thấy tao và mày đang trở nên trì trệ hơn trước. Chẳng nhẽ đến chuyện đó mà mày cũng không đoán được à?
- Tao thừa biết!
Anh hiểu rõ rằng Noel không có ý xấu. Nhưng những lời đó đâm thẳng vào trái tim của Wolf mà giằng mà xé, khiến anh bắt đầu thấy khó mà giữ được bình tĩnh.
- Tao quyết định rồi.
Logan đặt ly whiskey xuống rồi nói tiếp.
- Tao định sẽ chấp nhận lời đề nghị của Veronica.
- Mày nói sao? ... Veronica cũng đến gặp mày à?
Veronica đã tiếp cận Wolf vài ngày trước. Khi đó, cô ta đã đề xuất với anh một kế hoạch. Wolf muốn từ chối nhưng Veronica sau khi báo giá đã rời đi ngay.
- Vậy ra cô ta còn gặp cả đồ sói ngu nhà mày nữa. Đúng là một con ả xảo quyệt. Nhưng lời đề nghị này quả thực rất hấp dẫn. Tao sẽ không thể nào bắt kịp Noel với mấy phương pháp thông thường được nữa rồi...
- Logan, tao phải nói là tao rất ghét mày. Bạo lực, kiêu căng, chẳng có cái gì dính trên người mày là đáng để tao tôn trọng cả. Nhưng, là một người dẫn dắt một tổ đội giống mày, tao có thể hiểu được mày đang phải gánh vác và chịu đựng những gì. Nhưng dù vậy, mày định cứ thế mà rũ bỏ tất cả hay sao? Veronica đã đề nghị mày [Hợp nhất] tổ đội, mày biết mà?
Cô ta đã nói với Wolf đó là cách nhanh nhất để trở nên mạnh hơn. Và cô ta nói đúng. Nhưng hợp nhất có nghĩa là tổ đội ban đầu sẽ biến mất. Tên của nó, thứ mà họ từng gắn bó một thời, sẽ đổi khác.
- Không giống mày, tao không định vứt những thứ mình đã gây dựng vào sọt rác đâu.
Logan đứng dậy, quay lưng bước đi rồi khựng lại, nói.
- Ở phương Đông, người ta nói thế này: "Lắm thầy thì nhiều ma". Vì thế chỉ nên có một kẻ lãnh đạo tất cả mà thôi. Nếu vậy, tao chỉ cần trở thành kẻ đó là được. Dù cái tên Nắm đấm Bá vương này có mất đi, thì chừng nào tao còn sống để mà lãnh đạo, thì tổ đội đó sẽ là Nắm đấm Bá vương.
- Mày định cạnh tranh với Veronica sao? Chuyện thăng Hạng của mày thì tao không biết thật, nhưng chắc chắn cô ta đã để ý đến rồi. Từ lúc cô ta đề nghị hợp nhất tổ đội, đúng ra là cô ta phải giữ vài con bài tẩy để phản lại mày rồi.
- Có lẽ mày nói đúng. Nhưng ý tao đã quyết. Chuyện chỉ có vậy.
Logan bước những bước dài ra khỏi quán. Giờ chỉ còn lại mình Wolf ở đây.
- ... Thằng ngu, nếu mày thua thì mọi chuyện sẽ chấm dứt đấy biết không hả?
Wolf hớp một hơi dài cốc bia của mình.
- Ông chủ! Cho thêm cốc nữa!
- Không! Về nhà đi, Wolf!
- Một cốc thôi mà!?
- Không là không. Cậu đang cản trở việc kinh doanh của tôi đấy. Kiếm vài cái yêu cầu mà làm, hay là đi tập luyện gì đó đi, cậu cũng có việc cần làm chứ hả.
Không còn ai khác ở đây. Còn bị ông chủ đuổi về nữa. Wolf đột nhiên cảm thấy mọi thứ thật vô nghĩa.
- ... Tiến bước à, thật chẳng muốn bị người khác thúc giục chút nào. Cùng phiêu lưu với những người đồng đội mà mình tin tưởng, với tôi thế là đủ rồi...
- Wolf, vậy là sai rồi.
Khi anh kịp nhận ra, chủ quán đã đứng trước mặt Wolf rồi.
- Là con người, sinh lão bệnh tử là quy luật rồi. Ngay cả Tiên tộc nổi tiếng trường thọ cũng không nằm ngoài quy luật đó. Vì thế cậu nên làm hết sức mình khi còn có thể đi. Chỉ khi cậu cố gắng xong rồi thì mới có thể nghĩ đến những chuyện khác được. Nếu cậu nghĩ mình chỉ làm vì yêu thích hay đam mê, thì cậu sẽ thấy mình chẳng có gì để mà cố gắng, trước cả khi cậu nhận thức được điều đó.
- Hàà, tự nhiên ông giáo huấn gì tôi vậy....
- Tôi từng thấy nhiều Tầm thủ đến rồi lại đi. Có vô số những kẻ đã già luôn hối tiếc rằng tại sao khi còn trẻ mình không làm nên nghiệp lớn. Wolf, cậu muốn trở nên giống họ hay sao?
Wolf mím chặt môi và không nói gì.
- Vậy, để tôi hỏi cậu câu này. Cậu muốn những người đồng đội trân quý của mình trở nên như vậy sao? Nếu là thế, thì cậu không xứng để làm đội trưởng của họ đâu...
- Không phải tôi sẽ còn không xứng hơn nếu giờ chỉ hăng hái cho cố vào rồi lại thất bại sao...
- Khi ấy, chỉ cần quỳ xuống và xin lỗi họ thôi. Cứ xin lỗi cho đến khi đồng đội cậu tha thứ. Wolf, một lãnh đạo không cần phải lúc nào cũng thành công. Cậu phải luôn có trách nhiệm với con đường mà mình đã chọn trước đã.
Chủ quán nói bằng một giọng nghiêm khắc, rồi đổ đầy bia vào trong cốc của Wolf. Bọt nổi tràn miệng cốc, Wolf nhận ra mình đang vô thức cười nhăn nhở.
- Đây, tôi khao. Uống rồi về nhà đi.
- Hừm, lần này đành nghe lời ông vậy.
Wolf tu ừng ực trong một hơi rồi đứng bật dậy.
- Được! Tôi cũng đã quyết rồi!
- Cậu định làm gì? Chấp nhận lời đề nghị của Veronica à?
- Tôi không phải người ích kỷ như tên vượn chết bằm đó đâu. Tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì nếu thiếu đồng đội mình. Nên... tôi phải nói chuyện với họ trước đã.
- Thế sao? Được đấy.
- Ông chủ, cảm ơn vì tất cả.
Khi thấy Wolf cúi đầu, chủ quán cười thích thú.
- Lời cảm ơn của cậu có mài ra ăn được đâu. Nhanh lên, bước lên tầm cao mới đi và quay lại đây trả tiền mà cậu đã ăn quỵt đi.
- Biết ngay mà! Ông cứ đợi đấy mà xem, tôi sẽ trả hết, sớm thôi!
Nói vậy mà không biết ngượng mồm, Wolf ba chân bốn cẳng chạy biến.
Chủ quán nở nụ cười thì thấy bóng Wolf khuất xa dần.