I'm The Most Evil Support Class【Talker】And I'll Subdue The Strongest Clan In The World

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3437

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Phần ll - Chương 39: Không Dực Kỵ sĩ

Leon nhanh chóng rời khỏi quán Mỏ Chim đá, cứ thế bước đi lặng lẽ xuyên qua màn đêm đang bủa vây khắp thành phố. Anh đang muốn làm nguội cái đầu của mình. Sau khi bị hạ nhục như vậy, anh ta không còn đủ tự tin để cho rằng mình vẫn có thể giữ được bình tĩnh. Anh nghĩ rằng anh cần phải rời đi ngay trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. 

- Leon, đứng lại đó, đừng đi nữa! Nếu cậu mà đi xa hơn thì sẽ ra khỏi thành luôn đấy!

Bất thình lình, anh cảm thấy như có gì đó níu tay mình lại. Nhìn ra đằng sau thì đó là Ophelia. Trông cô rất lo lắng, và cả Kaim và Vlaclav cũng vậy, ba người họ đều đã ở đây.

- Ớ...

Anh chỉ định đi hóng gió một lát thôi, nhưng hình như Leon đã loanh qua loanh quanh ra tận ngoài cổng thành mà không hay biết. Trên hết, anh còn tự hành động một cách vô cớ, và làm ảnh hưởng tới những người đồng đội ở xung quanh mình nữa.

- Đi dạo đường dài đấy à, cậu thấy khá hơn chưa?

Kaim cười khì, nhưng trông Leon thì chẳng thể vui nổi. Anh cúi đầu xuống thật thấp.

- Mọi người, tớ xin lỗi. Tớ mải mê suy nghĩ quá nên đâm ra...

- Chẳng giống cậu chút nào cả. Tớ không rõ lắm vì khi ấy tớ không ở đó, nhưng mấy lời châm chọc nhỏ nhen của một thằng nhóc mà lại khiến cậu thành ra như thế này á?

- Ư-Ừ thì, cái đó, tớ...

Vlaclav tiến lại gần, lấy mũi đánh mấy hơi Leon đang lắp ba lắp bắp kia.

- Không có dấu hiệu gì của hiệu ứng nguyền rủa tinh thần cả.

- Vậy, vấn đề nằm ở cậu rồi còn gì, phải không?

Kaim khoanh tay trước ngực, rồi tò mò nói.

- Kể cho tớ những gì đã xảy ra đi.

- Hiểu rồi mà...

Leon và Ophelia, những người đã ở đó, lần lượt giải thích cho Kaim và Vlaclav nghe. Leon nhận ra khi mình kể lại sự việc vừa diễn ra trong quán với cái nhìn khách quan hơn, thì những gì Leon đã nói và làm quả thực rất đáng xấu hổ. Và sự thật là, sau khi xong xuôi hết mọi chuyện, Kaim đã không nhịn được mà phá lên cười ngặt nghẽo.

- Rồi rồi, tớ hiểu rồi. Nếu là thế thật, thì hai người sai rồi.

- Ểể, sao chứ!? Người sai phải là--Auu!

Khi Ophelia định phản bác lại thì Kaim lấy phần đầu tù của mũi thương chọc chọc vào người cô liên hồi.

- Ai đời lại ngốc đến nỗi hiểu nhầm người ta chỉ vì cái mặt đẹp với mấy cái tin đồn đó chứ, lại còn tỏ rõ thái độ thù địch ngay khi vừa mới gặp chứ?

- T-Thì tớ cũng biết là cái đó là tớ sai... Nhưng mà hắn cũng thừa nhận rồi còn gì, cậu biết mà?

- Đồ đại ngốc. Nếu như cô ta thật sự cảm thấy tội lỗi, cậu nghĩ cô ta sẽ cứ thế bô bô thừa nhận ở đó chắc? 

- Ể, vậy tất cả đều là nói dối sao? Cần gì phải nói dối về chuyện đó chứ?

- Ai mà biết. Nhưng mà, ừm, nếu phải đoán thì có lẽ cô ta đang cố biến những tin đồn đó thành lợi thế cho mình. Thậm chí cũng có câu 'Chẳng thà mang tiếng xấu, còn hơn cứ mãi làm kẻ vô danh' thì là gì.

- Ểể? Vậy, nếu đúng là th--Auu, đau! Dừng lại, đừng chọc tớ nữa!

Ophelia chịu không nổi khi bị Kaim lấy đầu tù của cây thương chọc chọc như vậy nữa, đành phải trốn ra đằng sau lưng Vlaclav. Cô ló đầu ra và nhìn Kaim đầy bực bội.

- Ngay từ đầu, kể cả tất cả có là sự thật đi chăng nữa, thì người không liên can đến như chúng ta cũng đừng nên tự mình khiến mình bị cuốn vào những chuyện đó. Đồ ngốc nhà cậu đã để tinh thần công lí của mình vượt quá tầm kiểm soát rồi đấy.

- Ưưư...

Một lập luận hoàn toàn không có khuyết điểm. Dù họ có đúng hay là sai, thì vẫn nên cân nhắc đến lợi hại và ảnh hướng đến người khác trước khi hành động, điều đó là vô cùng cần thiết. Ophelia không thể cãi lại được nữa, nước mắt ứa ra, còn tai thì cụp xuống buồn bã.

- Leon, cả cậu nữa đấy.

- Ừ, tớ biết mà...

- Mọi thứ đã bắt đầu lệch hướng kể từ lúc cậu nói đến mấy cái kiểu như không đáng làm Tầm thủ rồi quả báo, nghiệp chướng gì đó. Những gì cậu cần phải làm và có thể làm lúc đó, là trách cứ cô ta về việc đã xúc phạm đồng đội của chúng ta, đúng không? Một khi cậu đã dính bẫy khích tướng của con ả đó và tập trung vào chuyện khác, thì dù cậu có cố tỏ ra phải phép thế nào đi nữa, người thua vẫn cứ là cậu.

- Phải, đúng là vậy. Tớ biết sai rồi...

Những điều Kaim vừa nói đúng là "Thuốc đắng giã tật, sự thật mất lòng". Leon chẳng thể làm gì thêm nữa. Dù Noel đó có ý định gì, thì anh mới chính là người đã bẻ lái cuộc cãi vã đó sang hướng khác. Leon, một Tầm thủ đơn thuần, thì vốn không có quyền được nói ra những lời như thế.

- Sau chuyện này, tớ sẽ đi xin lỗi cô ấy. Mọi người cũng nên về nhà đi th--Ặcc!

Bất thình lình, Kaim nhào tới túm lấy cổ áo của anh.

- Khoan, chờ đã . Nếu giờ mà cậu đi xin lỗi con ả đó, thì mọi chuyện sẽ chỉ càng phức tạp hơn thôi. Hơn nữa, cậu mà nhận lỗi trong sự việc lần này, thì khác gì cậu đang đặt Ophelia, người bị xúc phạm là kém hơn cả một con chó, vào tình huống khó xử hả!

- Không phải vậy, nhưng...

- Cậu muốn làm gì cũng được, tuy nhiên không phải sẽ tốt hơn nếu làm vậy sau khi chúng ta đã thu thập đủ các thông tin cần thiết về Noel Stollen hay sao? Ngay từ đầu, không phải thiếu thông tin chính là điểm yếu chí mạng đã khiến cậu gần như đại bại trước cô ả hay sao? Cậu muốn lặp lại một sai lầm đến hai lần chắc?

- Ừ, c-cậu nói đúng...

Quả là vậy, xin lỗi hay khiêu chiến, cũng đều phải hành động thật cẩn trọng. Khi Leon gật đầu đầy quyết tâm thì Ophelia giơ tay lên, nhưng vẫn không quên chốn đằng sau lưng Vlaclav.

- Quên mất không nói, nhưng tên Noel đó là đàn ông, chứ không phải "cô" này "ả" nọ gì đâu.

- Ớ, thật vậy sao?

- Ừ, tớ không nhận ra vì hắn ta mặc áo khoác dài, nhưng nếu để ý kĩ hơn, quả thực hắn có vóc dáng và cấu trúc xương của đàn ông. Tớ nghĩ hắn nổi giận vì bị hiểu lầm là phụ nữ đấy.

- Thấy chưa? Thế mới nói thông tin quan trọng cỡ nào, phải không?

Khi Kaim nhún vai, Leon cười nhăn nhó.

- Ừm. Nói mới nhớ, tớ vẫn đang thắc mắc chuyện này mãi không thôi. Sao bọn họ lại vào được quán? Nếu họ có nhiều thành tích như vậy thì ít nhất chúng ta cũng phải nghe ngóng được vài điều chứ.

- Trước lúc bọn mình đến đó, chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra. Nếu mà biết được gì thì tốt...

- Chắc không hỏi ai được đâu, những Tầm thủ khác đều ghét cay ghét đắng chúng ta mà.

Họ thở dài não nề khi nghe Vlaclav nói một cách thẳng như ruột ngựa như vậy.

Không Dực Kỵ sĩ bị nhiều kẻ ghét bỏ. Đó là sự thật không thể chối cãi. Và họ cũng chưa bao giờ làm gì sai lệch so với chuẩn mực đạo đức, mà luôn cố gắng làm nhiều điều tốt.

Ngay từ đầu, tự gọi mình bằng cái danh cực kì táo bạo như [Không Dực Kỵ sĩ] vốn không phải là ý tưởng của Leon, mà nguồn cơn của việc này là do một tờ nhật báo ở Đế đô.

Tờ báo đã từng viết rằng tổ đội của Leon không chỉ mạnh, mà còn có những đức tính cần có ở các hiệp sĩ như lịch sự nhã nhặn, chân thành và ý thức cao với công lí, như thể họ thực sự là những hiệp sĩ giang hồ phiêu bạt bước ra từ những câu chuyện cổ tích, và gọi họ là Không Dực Kỵ sĩ. Và cứ thế, biệt danh này thậm chí còn trở nên nổi tiếng hơn cả tên ban đầu, nên tổ đội của Leon không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tự gọi là [Không Dực Kỵ sĩ].

Tất nhiên, họ cũng hiểu được rằng đây là trường hợp bất khả kháng, và quả thật, họ cũng nhận thấy bản thân mình chẳng được cao siêu thần thánh đến mức ấy. Thậm chí, nhiều lần họ đã từng gây ra những rắc rối còn lớn hơn nhiều so với chuyện đã xảy ra tối nay.

Thế nhưng, những kẻ khác thì không nghĩ được như thế. Leon và đồng đội biết rằng mình bị đàm tiếu sau lưng, bị gọi là những tên khốn đạo đức giả, và giờ đây chẳng còn ai muốn làm thân với họ nữa.

Tầm thủ chỉ đơn giản là những kẻ rất khó chiều, đa nghi, và ai ai cũng có những bí mật động trời muốn giấu cả đời. Không Dực Kỵ sĩ, những người bị cho là ảo tưởng đến mức vô phương cứu chữa, chẳng khác nào cái gai trong mắt của những kẻ như thế.

Không, kể cả không ai đồn đại gì thất thiệt về họ, Leon và đồng đội mình cũng vẫn sẽ bị cô lập, chỉ đơn giản vì họ cực ghét cái cách mà con người ta lách luật, không từ thủ đoạn mưu kế để đạt được thứ mình mong muốn.

- ... Khoan. Cậu có thể lấy được thông tin của tên đó nếu cậu đi hỏi Leisha mà, đúng không? Tuy khác tổ đội, nhưng hoạt động chung một quán bar mà, phải chứ?

Khi nghe Kaim nói vậy, Ophelia trố mắt ra thô lố.

- Đúng thật... Tớ hoàn toàn quên mất đấy...

- Gì mà "Tớ hoàn toàn quên mất đấy" chứ hả, đồ ngốc này! Không phải rõ ràng là cậu có thể có được thông tin chính xác từ quân trong của hắn, Leisha hay sao!? Đừng có chỉ tin sái cổ mấy cái tin đồn đó thôi chứ!

- Au, đau mà! Xin lỗi, xin lỗi được chưa!

Kaim nổi trận lôi đình, kéo Ophelia ra khỏi đằng sau lưng Vlaclav và cố gắng hết sức để cô không bị thương, anh lấy đầu tù của cây thương chọc chọc vào người Ophelia liên hồi.

Leon và Vlaclav nhìn nhau rồi nhún vai ngán ngẩm.

- Chà, dù gì thì chúng ta sẽ thu thập được thông tin về Noel đó... Cũng được...

--------------------------------------------------------

--------------------------------------------------------

Cuối cùng, Leon cũng từ bỏ việc quay lại quán Mỏ Chim đá vào ngày hôm đó. Mặc dù anh vẫn cảm thấy mệt mỏi sau chuyến thám hiểm, nhưng nếu cứ phải chạm mặt Noel thì sẽ càng khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

Ophelia và Vlaclav đã về nhà, còn Leon và Kaim thì quyết định sẽ ghé qua một quán quen. Không giống như các quán bar Tầm thủ, bầu không khí trầm lắng yên ả ở nơi đây thật sự rất hoàn hảo để thư giãn sau một ngày mệt mỏi rã rời như hôm nay.

- Chà? Sự thật là gì

Hai người đang ngồi nhâm nhi trong một góc thì Kaim đột ngột hỏi như vậy.

- Cậu đang nói đến chuyện gì cơ?

- Tại sao cậu lại nóng giận như vậy?

- Tớ cũng đang tự hỏi tại sao đây...

Dù Leon không thể tha thứ được cho Noel vì đã xúc phạm Ophelia, thì lúc ấy gì thì gì, anh cũng nên xử lí vụ việc một cách bình tĩnh hơn. Thay vào đó, anh lại hành xử một cách đáng xấu hổ.

- Đến cả tớ còn chẳng hiểu đây...

- Có lẽ là do cậu cảm thấy ghen tỵ với tên đó chăng?

- Ghen tỵ?

Khi Leon trưng ra một vẻ khá ngạc nhiên và khó hiểu, thì Kaim gật đầu, vẫn ngồm ngoàm một mồm đầy lạc.

- Nếu tớ nhớ không nhầm, thì Noel không phải là mới chỉ 16 tuổi hay sao? Một đứa nhóc như vậy bỗng nhiên từ đâu chui ra, xuất hiện giữa quán Mỏ Chim đá, nơi lẽ ra chỉ dành cho những Tầm thủ hàng đầu ở Hạng B, rồi còn tỏ ra như thể mình là bố đời như vậy. Không ghen tỵ thì mới lạ ấy. Ophelia có lẽ cũng cảm thấy vậy nên mới nổi nóng, chỉ là cậu ấy quá ngốc để nhận ra mình đang ghen tỵ thôi.

- Ra thế... Là ghen tỵ sao...

Giờ nói mới thấy đúng. Thật là, phân tích và suy luận của Kaim lúc nào cũng rất sắc sảo.

- Đừng nói gì với Ophelia đấy. Lúc nào cậu ấy cũng làm quá mọi chuyện lên. Nếu cậu ấy nhận ra mình đã nóng vội như vậy chỉ vì ghen tỵ không thôi, thì dám cá cô nàng thì đóng cửa chết dí ở trong phòng và không bao giờ ló mặt ra ngoài lần nữa.

- Haha, biết ngay mà. Nhưng, cậu nói đúng, tớ đã quá ích kỉ... Tớ chẳng biết xin lỗi sao cho đủ cái cậu Noel đó.

- Thật vậy sao? Tớ nghĩ như vậy không phải là quá nặng nề rồi sao? Cạnh tranh với nhau ấy mà, cũng tốt đấy chứ. Biết không chừng đó sẽ là động lực thúc đẩy chúng ta phát triển chăng...

- Kể cả dù nó có gây rắc rối cho những tổ đội khác sao?

- Ai thì tớ không biết, nhưng người tên Noel đó thì sẽ không để ý đến chuyện đó nhiều như cậu đâu. Trên hết, tớ cá là Không Dực Kỵ sĩ và Lam Thiên có thể trở thành đối thủ tốt của nhau luôn đấy.

Leon ngạc nhiên khi nghe thấy Kaim nói vậy.

- Sao cậu lại nghĩ thế?

- Bọn họ cũng giống chúng ta, bị cô lập.

Kaim trả lời cụt ngủn, còn Leon thì phá lên cười.

- Hahaha, hiểu rồi. Cũng đúng mà nhỉ.

Được trò chuyện và cười đùa thoải mái như này, Leon cảm thấy mọi cảm xúc tiêu cực của mình trước đó như đang dần vơi bớt.

- Tớ không biết nhiều về cậu ta lắm, nhưng Noel chắc chắn là một người rất tuyệt vời. Vươn xa được đến đây khi tuổi đời còn trẻ như vậy, dù là một Diễn giả sao...

- Lại ghen tỵ rồi đấy à?

- Không, lần này thì là tôn trọng chứ. Ừ, phải nói là, một người cực kì tuyệt vời.

- Trung thực là tốt, nhưng tớ không biết phải nghĩ sao về một thằng cha lớn đầu rồi mà vẫn để một kẻ nhỏ tuổi hơn dắt mũi như vậy nữa đây. Cậu có thấy thế không hả, Quý ngài Leon Freserik đã 22-cái-xuân-xanh-mà-vẫn-chưa-có-ý-trung-nhân?

- Cậu thì khác gì chứ. Kaim cũng cùng tuổi và cùng độc thân lành mạnh giống tớ mà.

Leon và Kaim đã là bạn từ thời thơ ấu của nhau, họ cùng xuất thân từ một nơi. Kaim giống như một người anh trai của Leon vậy và cũng chính Kaim là người đầu tiên nuôi ước vọng trở thành Tầm thủ. Leon đã theo chân Kaim tới Đế đô, và cũng muốn được đồng hành cùng anh trong giới này.

Không lâu sau, Ophelia trở thành đồng đội của họ, sau đó nữa có thêm Vlaclav gia nhập. Chẳng hiểu sao mà mọi người lại đề cử Leon làm đội trưởng, nhưng nói gì thì nói, Kaim vẫn là thủ lĩnh tinh thần của cả bọn. Dù giờ đã đứng ngang hành với Kaim, thì sâu thẳm từ tận đáy lòng, Leon nghĩ mình vẫn chỉ là thằng em bé bỏng mà thôi.

- Từ khi chúng ta rời đi cũng đã lâu lắm rồi nhỉ. Này Leon. Có lẽ thời cơ đã chín muồi rồi đấy, bước tiếp thôi chứ? Thành lập Bang hội nào!

Kaim lấy ra từ trong túi một lá thư rồi đặt nó lên bàn. Đọc qua thì nó đích xác là thứ mà Leon đã nhận được hồi sáng nay. Người gửi là Công hội Tầm thủ, nội dung chính chủ yếu là thúc giục các tổ đội mạnh mẽ nhanh chóng thành lập Bang hội để củng cố chiến lực toàn quân.

- Cậu cũng nhận được nó sao, Kaim?

- Theo như những gì tớ nghe ngóng được, một số tổ đội khác cũng vậy.

- Nhưng không phải là rất lạ hay sao? Sao tự nhiên họ lại làm vậy chứ? Đây là lần đầu tiên tớ thấy có chuyện như này đấy.

- Chẳng biết nữa. Chắc là lại có vụ gì mới rồi, nhưng dù sao tớ cũng nghĩ đây là một cơ hội tốt. Cậu thì thế nào, Leon?

Không Dực Kỵ sĩ đã đạt được rất nhiều kì tích không tưởng, nên vốn dĩ việc họ mãi vẫn chưa thành lập Bang hội là rất kì quái. Bởi vì họ vẫn cứ vậy mà đợi thời cơ đến.

Nếu họ được đánh giá tốt ngay từ đầu và bắt đầu phát triển vượt bậc sau khi thành lập Bang hội, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Họ đều đã thống nhất với nhau về việc này sau khi đã thảo luận với nhau.

- Tớ cũng nghĩ vậy. Nhưng cũng phải hỏi ý kiến của hai người họ trước đã chứ.

- Ồ, cái đó thì, họ đã nói là không có vấn đề gì rồi.

- Ểểể!? Thật á!? À không, cậu đã bàn với họ rồi ư? Mà không có tớ, đội trưởng sao!?

- Tớ chỉ hỏi họ xem có nhận được lá thư này không thôi. Xong rồi, bọn tớ cứ thế nói đến vấn đề đó nên là....

Dù vậy, Leon cũng không thể không cảm thấy bất ngờ cho được.

- Tớ cũng biết mình chỉ là đội trưởng trên danh nghĩa thôi, nhưng mà thế này thì thật là....

- Đừng dỗi mà! Tớ xin lỗi về chuyện đó!

Kaim đặt tay lên vai Leon rồi an ủi anh, giống như ngày trước khi họ còn là những đứa trẻ vậy. Thôi thì cũng đành, Leon chỉ biết thở dài cho qua chuyện.

--------------------------------------------------------------

--------------------------------------------------------------

Không lúc nào bằng lúc này, người ta thường nói vậy. Ngay ngày hôm sau, Leon và Kaim tới Công hội Tầm thủ để nộp đơn xin thành lập Bang hội.

Sau khi thông báo cho bàn tiếp tân lí do tới đây, họ được dẫn vào một căn phòng đằng sau sảnh chờ. Thông thường, sẽ mất vài ngày để Công hội có phản hồi tới đại diện tổ đội, nhưng có lẽ có lí do gì đó đằng sau chuyện này chăng?

Họ ngồi đợi trong phòng được ít lâu, thì có một ông già tóc bạc mặc áo đuôi tôm xuất hiện.

- Ta là Harold Jenkins, Người đánh giá Số 3 của Công hội Tầm thủ. Hân hạnh được làm quen.

- Tôi là Leon Frederik, lãnh đạo của Không Dực Kỵ sĩ.

Hai người họ cùng cúi đầu chào, sau đó Harold ngẩng lên trước, cười hòa hậu.

- Ta đã nghe rất nhiều về những thành tích vô tiền khoáng hậu của Không Dực Kỵ sĩ. Và ta cũng rất vui mừng khi tổ đội mạnh nhất ở Hạng B cuối cùng cũng quyết định thành lập Bang hội. 

- Không đâu, chúng tôi vẫn còn cả chặng đường ở phía trước.

- Không cần phải khiêm tốn vậy đâu. Sau cùng, Không Dực Kỵ sĩ cũng chính là tổ đội đã giành được Danh hiệu『Long Sát - Kẻ giết Rồng』mà. Đối với một Bang hội tầm trung thì việc đó còn khó, nữa là một nhóm bốn người như các cậu, vậy mà Không Dực Kỵ sĩ vẫn có thể hoàn thành được một cách xuất sắc. Thế nên, cậu cũng nên tự hào về sức mạnh của mình. Còn không, đối với những kẻ khác, thì sự nhún nhường đó chẳng qua chỉ là vài câu bông đùa mỉa mai mà thôi.

Kẻ giết Rồng, biệt hiệu dành cho những ai đã chính thức săn được một con Ma thú dạng Rồng. Dù chỉ mới là ở chủng Rồng thôi, nhưng lũ Ma thú này vô cùng mạnh mẽ, dù là đối với người hay quái đi chăng nữa, muối đối đầu với nó thì ngay cả đến một Bang hội trung cấp còn không đủ. Chính vì lẽ đó, mà việc giết được Ma thú như vậy được coi là một trong những thành tích để đời của các Tầm thủ.

Và Không Dực Kỵ sĩ đã hạ được một Aiatar - Tà Long Rừng Đại ngàn, Ma thú ở độ sâu thứ bảy. Mặc dù nó không thể bay lượn như những con khác, thì Aiatar vẫn là một đối thủ đáng gờm với lớp da cứng cáp, thở ra khí độc, và thậm chí là năng lực tàng hình kinh khủng đó nữa. Vậy mà họ đã thành công tiêu diệt được nó một năm trước.

- Nào, đi thẳng đến vấn đề chính thôi nhỉ. Với một tổ đội từng đạt được nhiều kì tích không tưởng, và hơn hết là cách hành xử vô cùng đúng mực và ý thức công lí cao như các cậu, thì các cậu hoàn toàn có thể nhận được sự chấp thuận thành lập Bang hội mà không cần phải trải qua phỏng vấn. Ta tin chắc là như vậy. Nhưng--.

Harold ngập ngừng một hồi, đôi mắt hiện rõ vẻ buồn bã.

- Chúng ta, Công hội Tầm thủ từ chối đơn xin thành lập Bang hội của Không Dực Kỵ sĩ. Ta xin được gửi đến các cậu lời xin lỗi chân thành nhất.

Lời Harold vừa nói chẳng khác nào sét đánh ngang tai Leon và Kaim.

Họ như chết đứng tại chỗ, rồi chợt nhận ra không thể để mọi chuyện kết thúc thế này được, hai người họ hét toáng lên.

- 「Tại sao lại từ chối chứ!?」 「Ý ông là sao, từ chối ư!?」

- Hai cậu cảm thấy như vậy cũng là điều dễ hiểu. Tôi sẽ giải thích, nhưng trước đó, tôi muốn hai cậu hứa với tôi rằng sẽ tuyệt đối không được tiết lộ những gì tôi sắp nói ra bên ngoài. Đồng ý chứ?

Leon và Kaim nhìn nhau rồi cùng gật đầu.

- Chúng tôi hứa, mời ông.

- Vậy tôi sẽ nói ngắn gọn. Sớm thôi, một Biến Dị thể sẽ giáng xuống thế giới này.

- Một Biến Dị thể!?

- Phải, chính là thứ mà các cậu đang nghĩ đến. Theo những gì tôi biết, Công hội Tầm thủ đã quyết định thu hẹp phạm vi và số lượng những tổ đội yêu cầu thành lập Bang hội lại. Lí do thì đơn giản thôi. Làm như vậy cũng sẽ giảm thiểu sự phân chia yêu cầu của chính quyền cho quá nhiều các Bang hội khác nhau, từ đó sẽ tập trung vào việc gia tăng chiến lực cho từng Bang hội một có tiềm năng hơn.

- Tức là, ông đang nói rằng bọn tôi không phù hợp để nhận được ưu đãi đó của đất nước sao?

Khi Leon nghiến răng, tức đến run người, hỏi vậy thì Harold gật đầu.

- Chính xác là như vậy, cậu Leon. Ta dám nói rằng, cậu quả thực vô cùng xuất chúng. Nhưng vẫn còn nhiều nghi vấn được đặt ra nếu chúng ta bàn đến tiềm năng phát triển trong tương lai của cậu. Một năm trước, khi cậu săn Aiatar và giành được danh hiệu [Kẻ giết Rồng], tại sao cậu lại không thành lập Bang hội ngay lập tức? Vốn dĩ khi ấy cậu đã tích trữ đủ tiền và thành tích để làm vậy rồi mà.

- Chuyện đó....Tôi đã định thành lập Bang hội lí tưởng cho mình và đồng đội khi tình hình ổn định hơn...

- Cẩn trọng là rất tốt. Nhưng sự cẩn trọng đó chính là điều mà bọn ta lo lắng. Liệu rằng khi Biến Dị thể tràn qua, Không Dực Kỵ sĩ có thể thật sự trở nên mạnh mẽ hơn bây giờ không, nếu ta cho phép họ thành lập Bang hội vào thời điểm này.

- Ch-Chuyện đó...

Nghĩ đến việc họ đã kiên trì suốt một năm qua để trui rèn khả năng của mình, chờ đợi cơ hội tốt hơn tới, cuối cùng lại bất ngờ phản lại họ theo hướng này. Đầu óc Leon bắt đầu trở nên trống rỗng, anh không thể nghĩ thêm được chuyện gì cả.

- Đợi một chút đã! Mấy người mới là kẻ đã giục chúng tôi thành lập Bang hội! Vậy thì tại sao lại cố từ chối chúng tôi chứ!?

Kaim gào lên, đập mạnh lá thư mà họ nhận được lên mặt bàn.

- Tờ giấy này là gì đây?

Harold lật qua lật lại lá thư, kiểm tra kĩ lưỡng rồi nói.

- Không, lá thư này có lẽ không phải do Công hội Tầm thủ gửi đâu.

- Không thể nào! Vậy rốt cuộc là ai đã làm vậy chứ!?

- Ta thực sự không biết. Chẳng lẽ là trò đùa của ai đó chăng?

- Đùa... Đùa cái quái gì--?

Kaim đứng ngây ngốc một hồi, vai chùng xuống. Harold cũng đã nói đến vậy rồi, vậy là có ai đó đã chơi khăm họ một cách khốn nạn như vậy sao... Nhưng làm thế thì được gì chứ?

- Dù sao thì, cũng chỉ là do hiện tại là thời điểm nhạy cảm thôi. Một khi chúng ta đã chinh phạt được Biến dị thể, thì đơn xin thành lập Bang hội của các cậu sẽ ngay lập tức được phê duyệt. Còn giờ, ta rất xin lỗi, nhưng hãy quay lại vào lần sau.

Lịch sự cúi đầu, Harold bước ra cửa. Leon đứng phắt dậy rồi nói lớn.

- Làm ơn hãy đợi đã! Ông có thể cho chúng tôi một cơ hội không!?

Anh biết rằng mình đang đòi hỏi một chuyện không thể chấp nhận được. Nhưng anh cũng không muốn phải im lặng mà chịu trận, trợn mắt nhìn cơ hội qua đi như thế này được. Tới khi nào Biến Dị thể bị tiêu diệt ư, biết đến bao giờ chứ. Nếu như Không Dực Kỵ sĩ không thể trở thành Bang hội vào lúc này, thì trái tim của họ sẽ bị tổn thương sâu sắc. Không chỉ Leon hay Kaim mà ngay cả Ophelia và Vlaclav cũng vậy. Là một người đội trưởng, không đời nào anh lại để yên cho mọi chuyện muốn ra sao thì ra được.

- Làm ơn! Làm ơn hãy công nhận chúng tôi là một Bang hội!

Thấy Leon cúi đầu thật thấp như vậy, Harold thở dài rồi chầm chậm quay người lại.

- Ta hiểu rồi. Vậy ta sẽ cho các cậu một cơ hội cuối cùng.

- 「Thật sao!?」 「Ông chắc chứ!?」

- Phải, nhưng đổi lại, các cậu phải trải qua một bài kiểm tra trước đã.

- Kiểm tra sao?

- Tổ đội Không Dực Kỵ sĩ sẽ phải săn lùng một con Ma thú mà ta chỉ định. Nếu các cậu làm được, thì đơn xin thành lập Bang hội này, ta sẽ chấp thuận.

- Nhưng, chúng tôi phải săn lùng chủng Ma thú nào?

- Đó là một Ma thú chỉ mới tràn qua gần đây thôi. Độ sâu số 8, Dantalion - Ma Nhãn Hầu Vương. Ta muốn các cậu tiêu diệt được nó.

- Độ sâu số tám....

Nó thậm chí còn mạnh hơn cả Aiatar. Leon suy tư. Liệu họ có thể thắng được không đây? Chính khoảnh khắc anh lưỡng lự trước lời đề nghị này, thì Kaim đặt tay lên vai Leon, rồi nói.

- Leon, đừng do dự. Chừng nào chúng ta còn là Tầm thủ, thì ta vẫn sẽ phải đối mặt với những kẻ thù còn mạnh hơn nhiều. Nếu là thế, thì hãy quyết đoán lên, cứ chần chừ mãi sẽ chẳng có ý nghĩa gì đâu.

Leon gật đầu khi nghe thấy Kaim nói ra những lời mạnh mẽ và cương trực nhường ấy.

- Tớ hiểu rồi. Harold, chúng tôi sẽ nhận bài kiểm tra này.

- Vậy ra đó là quyết định của cậu. Tuy nhiên, bài kiểm tra không chỉ có đuổi giết Ma thú không thôi đâu. Một tổ đội khác cũng sẽ làm vậy, họ chính là đối thủ cạnh tranh của các cậu.

- Một tổ đội khác?

- Phải, bọn họ cũng bị Công hội từ chối đơn xin thành lập. Họ đã khóc lóc van nài rất phiền phức, nên tôi cũng cho họ một cơ hội. Và Công hội cũng cho rằng, dựa vào những gì mà hai tổ đội sắp thể hiện để đánh giá trên nhiều tiêu chí khác nhau, để chọn ra tổ đội nào phù hợp hơn với nhận quyền lợi thành lập Bang hội vào lúc này.

Harold thao thao bất tuyệt một lúc lâu, rồi ông ta nhìn sang căn phòng nhỏ bên cạnh.

- Đại diện của họ cũng đang đợi ở đằng đó. Để ta gọi cậu ấy.--Không Dực Kỵ sĩ đã đồng ý nhận bài kiểm tra! Cậu có thể ra đây được rồi!

Cánh cửa mở ra, một người trẻ tuổi mặc áo khoác đen dài có khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp đủ để khiến người ta lầm tưởng cậu là một thiếu nữ, trên tay cậu là một tách trà vẫn còn bốc hơi nhè nhẹ, điềm tĩnh bước vào.

- Ối chà, các thành viên của Không Dực Kỵ sĩ à, không phải là chúng ta mới gặp nhau ngày hôm qua hay sao?

- Noel Stollen...

Kanji: Ma Nhãn Phí Vương. Thực ra, Dantalion (Dantalian) là con quỷ thứ 71 của Vua Solomon, một Công tước đầy quyền lực, dưới trướng là 36 sư đoàn ma quỷ.Dantalion có rất nhiều khuôn mặt khác nhau, kể cả đàn ông lẫn phụ nữ, trên tay phải cầm một cuốn sách. Tiếc là Dantalion này chỉ trùng tên th chứ không phải con Quỷ nói trên.