I'm The Most Evil Support Class【Talker】And I'll Subdue The Strongest Clan In The World

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3437

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Phần ll - Chương 38: Bên kia Thiện Ác

- Kể từ hôm nay chúng ta sẽ chuyển địa điểm sang quán bar khác. Tên của nó là Đại Quái Điểu - Mỏ Chim đá.

Giờ đã là đêm, khoảng thời gian mà các Tầm thủ tụ tập ở các quán bar khác nhau. Tôi cho gọi Alma và Kouga tới để báo cho họ rằng từ giờ sẽ tập trung ở quán bar mới chứ không phải đến Câu lạc bộ Chằn tinh nữa.

- Mỏ Chim gì cơ? ... Kh-Khoan đã, Noel các hạ. Không phải nơi đó chỉ dành cho các Tầm thủ Hạng B hàng đầu thôi sao?

- Ố, cậu biết rồi thì tốt. Đúng là vậy đấy.

Thấy tôi gật đầu, Kouga co người lại, mắt thì trợn tròn lên.

- C-Các hạ nghiêm túc sao? Dù chỉ mới là một tân binh nhưng tôi cũng biết là có luật ra vào các quán bar dựa trên bảng thành tích và Hạng Chức nghiệp mà. Nếu giờ chúng ta đến quán Mỏ Chim đá gì gì đó thì chẳng phải sẽ bị đuổi ra ngoài ngay tức khắc hay sao?

- Thường thì, như vậy mới là phải phép. Nhưng đường nào mà chẳng có lối tắt. Đúng không, Alma?

Alma từng làm vậy trong quá khứ, nên hiểu rất rõ điều này. Cô cười khì rồi nhún vai.

- Miễn là mấy kẻ ở đó công nhận thực lực của ta thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, phải chứ? Giống như lúc tôi đập cho con khỉ núi ấy một trận tơi bời ấy. Nhưng tôi nghĩ là với khả năng hiện tại của chúng ta thì khó mà đối đầu cân sức với một Tầm thủ Hạng B đứng đầu được. Noel thì thăng Hạng rồi, nhưng tôi với tên Kouga này vẫn ở Hạng C mà.

Cách biệt giữa Hạng C và Hạng B không phải là tuyệt đối, xét về nhiều yếu tố khách quan và chủ quan khác nhau, thì chuyện một Hạng C đánh bại một Hạng B vẫn có thể xảy ra. Thế nhưng, những lợi ích có được việc thăng Hạng và tiến cấp đã giúp cho Hạng B có chỉ số cơ bản cao hơn Hạng C, nhiều hay ít thì còn phụ thuộc vào Chức nghiệp. Kể cả Hạng C có sử dụng kế sách hay chiến thuật thế nào để giành chiến thắng, thì hắn ta vẫn sẽ là kẻ thua cuộc nếu chỉ tính trong một trận đấu đọ sức đơn thuần.

- Thế, nếu phải chuyển quán, chẳng phải sẽ tốt hơn nếu chúng ta chọn một quán phù hợp với khả năng của mình hay sao?

Tôi cười nhạt rồi lắc đầu khi thấy Kouga nhăn nhó đầy lo lắng.

- Mỏ Chim đá là quán bar phù hợp với chúng ta nhất rồi. Không cần phải bàn về vấn đề này nữa đâu

- K-Không, nhưng mà...

- Chà, cứ đợi mà xem. Mọi người sẽ chào đón chúng ta thôi.

Tôi bước những bước dài và nhanh hơn, còn hai người họ thì đi đằng sau tôi. Chẳng lâu sau, hiển hiện trước mặt chúng tôi là quán bar Mỏ Chim đá. Tôi không do dự mà mở bung cửa ra.

Nhìn qua, thì những người ngồi trong đây toàn là những kẻ hiếu chiến, hung hăng, và kinh nghiệm đầy mình. Dự cảm đầy đe dọa này quá mức nặng nề và kinh khủng, hơn hẳn so với những gì tôi cảm nhận được ở Câu lạc bộ Chằn tinh.

Ánh mắt của họ chĩa thẳng về phía bọn tôi, những kẻ mới đến, mang theo sát ý thù địch. Hoặc cũng có thể, đó là ánh nhìn mong đợi những rắc rối mà chúng tôi vừa mang đến.

- Này em gái, trông em hơi bị lạ đấy nhỉ. Từ đâu đến thế?

Tiến về phía tôi bằng nụ cười dần dần thiếu đạo đức là một gã đàn ông to lớn mặc giáp đen có cái mũi quặm. Trên mặt hắn chằng chịt những sẹo là sẹo, như thể đang cố chứng minh rằng hắn là kẻ đáng gờm đã từng sống sót qua nhiều trận chiến cam go.

- Tôi không phải là phụ nữ. Mà là đàn ông.

- Đàn ông ấy hả? Đùa? Em có một khuôn mặt xinh đẹp như này mà lại tự gọi mình là đàn ông à? Dù em có cái c** hay không thì em vẫn chỉ là một con đàn bà mà thôi.

Hắn đưa tay lên xoa xoa mấy cái sẹo ghê tởm của mình rồi nhìn tôi với vẻ mặt kiêu căng. Xem ra Kouga và Alma đã vào trạng thái sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào nên tôi khoát tay, ý bảo họ lui xuống.

- Thế, cứ có sẹo trên mặt thì là đàn ông hay sao? Chậc chậc, chắc cô đây mong muốn được làm đàn ông lắm đấy nhỉ. Cô đã đi xem xem bi của mình mọc chưa thế, thưa quý nương?

- Mày nói gì cơ thằng khốn...

Tôi cười lạnh trước gã đang giận đến tím mặt kia, rồi cao giọng nói thật rõ để bất kỳ ai ngồi trong quán bar này cũng có thể nghe thấy.

- Tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân nhỉ. Tôi là Diễn giả Noel Stollen, và là đội trưởng của Lam Thiên. Kể từ giờ, tôi sẽ là khách quen ở đây. Cảm ơn vì đã chiếu cố.

Trước lời tuyên bố đường đột này của tôi, xung quanh bắt đầu trở nên náo động, kẻ nào kẻ nấy không gầm gừ quát tháo thì cũng mỉa mai khinh rẻ.

- Mày nghĩ mày đang làm gì thế hả người mới! Thằng chó nào lại công nhận mày là khách ở đây vậy!?

- Lam Thiên gì gì đấy của chúng mày giao du với lũ Yakuza đúng không!? Mày nghĩ nơi này sẽ chứa chấp lũ rác rưởi đáng khinh chúng mày chắc!?

- Diễn giả? Làm như bọn bố quan tâm ấy, thằng kém cỏi! Đừng có mà vênh váo vội, đồ chó má khốn nạn!

- Tao thấy ngứa mắt lũ chúng mày rồi đấy, liệu hồn mà cút đi trước khi tao tống cổ chúng mày ra khỏi đây!

Khi đám đông bâu vào chửi bới chúng tôi, thì gã đàn ông to lớn nọ nhếch mép cười khì khì đắc thắng.

- Thế đấy, bọn nó bảo vậy thì biết sao giờ. Nếu không muốn nằm liệt giường đến mốc mồm ra thì biến đi.

- Đúng là lũ man rợ. Nhưng thôi, tôi cũng không ghét lắm đâu, càng đơn giản càng tốt.

- Một tên Diễn giả yếu nhớt cố tỏ ra ngầu lòi như vậy thì được cái c*t khô gì? Được thôi, ra ngoài làm phát chứ nhể. Tao sẽ chăm sóc cho mày tới nơi tới chốn.

Khi gã hất hàm về phía cửa ra vào, tôi bước lên phía trước.

- Ông định một mình chấp hết bọn này đấy à? Cũng tự tin đấy, Edgar ạ, Đội trưởng Đột kích của Chiến Bằng Vuốt sắc ạ. Nghe nói dạo này ông anh mới leo đến chức Điều hành Bang hội đấy à, tôi có lời mừng đấy, cố hết sức lên nhé, mặc dù năng lực quan sát của ông có hơi kém cỏi nhưng không sao, tôi tin ở ông mà.

Gã đàn ông to lớn--Edgar trưng ra một vẻ mặt ngán ngẩm, nhưng nhanh chóng lấy lại được phong thái lỗ mãng trước đó của mình.

- Hừmm, mày làm như là mày vừa tìm ra phương pháp hoàn hảo để đối phó với tôi chỉ vì mày biết tao là ai thôi à? Còn kém lắm, đồ gà mờ ạ. Tao sẽ cho mày biết sự khác biệt trong khả năng thích ứng giữa mày và tao trông như th--.

Tôi chen ngang giọng điệu cao ngạo kia của Edgar rồi thì thầm nhỏ nhẹ.

- Nếu là con trai thì đặt là Bruno. Con gái thì là Katya. Không phải đó là những cái tên tuyệt đẹp hay sao? Chắc ông dành nhiều tình thương cho chúng lắm nhỉ.

- ... Ể?

Edgar cứng đờ người ra, mặt trắng bệch, mồ hôi vã ra như tắm. Tôi lại bước thêm một bước nữa về phía trước.

- Ông vẫn chưa nói với đồng đội mình đúng không? Rằng ông đã có con với người phụ nữ mà ông đang hẹn hò ấy. Chúc mừng tiếp nhé, Edgar. Hãy để tôi là người đầu tiên được gửi những lời chúc tốt đẹp nhất cho một sinh linh đáng trân quý mới chào đời nào.

- L-Làm thế nào mà mày biết được chuyện đó...

- Bí mật. Hơn nữa, vừa nãy ông nói là muốn khiêu chiến với tôi à?

Tôi nhìn lên Edgar, nở một nụ cười ngoạc đến tận mang tai.

- Nếu ông đã muốn vậy, thì tôi rất sẵn lòng. Nhưng hãy nhớ một điều. Một khi ông đã muốn khiêu chiến công khai với tôi như vậy, thì cũng nên chuẩn bị đã đặt cược tất cả mọi thứ đi.

- Mày, mày, thằng điế...

Hiểu được rằng lời đe dọa này của tôi có thể trở thành mối hiểm nguy thực sự bất cứ lúc nào, vẻ mặt của Edgar phức tạp thấy rõ, tức giận, nhưng cũng sợ hãi. Tất nhiên, đời nào tôi lại nhúng tay vào cái việc thất đức như là làm hại đến gia đình người khác chứ.

Tuy nhiên, đối với một tên ngu như gã này, kẻ luôn nghĩ rằng mình là người duy nhất có thể chà đạp kẻ khác dưới chân từ một phía, thì tôi hiểu quá rõ những lời lẽ này của mình chắc chắn sẽ có hiệu quả ngay tức thì.

Người ta thường nói: Đã muốn thứ gì, thì đừng từ thủ đoạn.

- Này Edgar! Sao thế!?

Lũ bạn của hắn đã nhận ra có gì đó bất thường và bắt đầu láo nháo đứng lên khỏi chỗ ngồi của mình. Nếu chúng ra đây thì sẽ rắc rối lắm. Không để chậm trễ một giây nào, tôi nói với Edgar.

- Nếu đồng đội của ông đi ra đây, thì tôi sẽ coi đó là hành động chính thức muốn khai chiến. Tôi tự hỏi không biết liệu ông có đủ dũng khí để làm vậy không nhỉ?

- Đ-Đừng tới đây! Vẫn ổn, để tao tự giải quyết!

Edgar ngoan ngoãn nghe theo lời tôi. Một khi hắn đã làm vậy, thì có nghĩa là hắn của hiện tại còn chẳng đáng để làm kẻ thù của tôi nữa.

- Xem ra ông không muốn làm một trận với tôi nữa rồi nhỉ. Lựa chọn không ngoan đấy.

- ... Mày, mày là đồ Quỷ dữ.

- Quỷ dữ, hử. Hợp quá đi chứ. Cũng không tệ đâu, biệt danh hay đấy. Nhân tiện, nếu ông không còn gì muốn nói với tôi nữa thì tôi nghĩ rằng ông cản đường cản lối quá đấy. Ông có thể tránh ra hoặc cút đi đâu đó được không nhỉ, làm ơn đấy?

- Grừừừ...

Edgar gầm gừ rồi nghiến răng nghiến lợi, nhất quyết không chịu nhúc nhích thêm một phân nào. Tôi nhún vai, khịt mũi kinh bỉ và rồi--tôi nhìn hắn bằng một ánh mắt tràn ngập sát ý kinh hoàng.

- Biến. Hay là chết.

- Híccc!!!

Edgar ré lên rồi lật đật chạy ra ngoài. Tôi đường hoàng bước chậm rãi sau khi cung đường phía trước đã rộng mở, rồi ngồi xuống một cái bàn trống quanh đó. Cố kìm nén vẻ ngạc nhiên trên mặt mình, Alma và Kouga cũng đi theo tôi.

Những kẻ còn lại không còn lựa chọn nào khác ngoài việc công nhận tôi sau khi chứng kiến một màn vừa rồi của Edgar. Sâu thẳm bên trong, có lẽ họ vẫn không cam lòng, nhưng họ cũng hiểu rằng đối đầu trực tiếp với tôi một cách liều lĩnh thì chỉ đem lại nguy hiểm mà thôi.

Edgar là một kẻ khá có tiếng nói ở quán Mỏ Chim đá này. Thường thì sẽ không dễ để khiến hắn phải nhận một bàn thua trông thấy như vậy. Vậy mà một tên tân binh, là tôi đây, lại có thể làm được chuyện ấy ngay lần đầu mới gặp, thế nên không có ai muốn bị dính líu tới tôi cũng là điều dễ hiểu.

- Noel các hạ, sau ngày hôm nay, cuối cùng tôi cũng hiểu. Các hạ là người đáng sợ nhất tôi từng gặp.

- Tôi không thích lắm nhưng lần này đành phải đồng ý với tên này rồi. Noel đúng là đồ tội phạm mà.

Tôi cười nhăn nhở khi nghe thấy họ nói những lời đó bằng một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

- Tôi không ngờ rằng người khác lại nghĩ về tôi như thế. Hai người nên biết là trên đời này không có ai tốt bụng hơn tôi đâu đấy.

-------------------------------------------------------------

-------------------------------------------------------------

Đúng như tôi nghĩ, ăn uống no say ở quán mới là một cảm giác khá lạ lẫm. Để tạo ấn tượng tốt về bản thân với chủ quán bar, người mà kể từ giờ trở đi buộc phải làm thân, chúng tôi chỉ đặt những đồ ăn thức uống đắt tiền hạng nhất, chắc là vì lẽ đó mà Alma và Kouga trông vô cùng vui vẻ.

Vậy là việc giành được quyền vào quán, coi như thành công. Nhưng đối tượng quan trọng nhất của tôi xem ra hôm nay vẫn chưa đến. Tôi ngồi nhấm nháp chút rượu, nhưng cũng không quên để mắt tới cánh cửa ra vào.

Bất thình lình, cửa mở ra và có vài người bước vào.

- Họ đến rồi đây, Không Dực Kỵ sĩ.

Đây là lần đầu tôi gặp họ trực tiếp thế này, nhưng trông họ khá giống với những mô tả trong mớ thông tin của Loki. Đi đầu là đội trưởng Leon, theo sau là ba người đồng đội, họ hiên ngang bước vào quán Mỏ Chim đá.

- Ớ, là Alma này. Ể, nhưng em mới chỉ là tân binh thôi mà? Em làm gì ở đây vậy?

Một trong những thành viên của Không Dực Kỵ sĩ, Ophelia, một nữ Tiên, trông có vẻ khá ngạc nhiên khi thấy Alma.

「Alma, chị quen cô ấy sao?」

Đàm thoại Kĩ năng: Chia sẻ Suy nghĩ.

Một hồi sau khi tôi truyền âm, Alma trả lời lại.

「Chị ấy là bạn của Leisha. Tôi cũng chỉ mới gặp một lần thôi」

「Hừmm. Bạn của Leisha ấy hả?」

「Noel, cẩn thận. Người này đang hiểu lầm Noel vì mấy cái tin đồn nhảm nhí nào đó. Còn có thể xảy ra xô xát không biết chừng. Mà, tôi cũng không ngại xô xát một chút đâu. Chỉ là tôikhông thích người này lắm vì cô ta đã phỉ báng Noel」

「Hiểu rồi」

Hiểu lầm, hử? Càng tiện. Đây đúng là một cái cớ lí tưởng để châm ngòi cho chiến tranh đấy chứ.

「À, còn một chuyện nữa」

「Còn á?」

「Người ta đồn rằng Noel là con gái đấy」

「.... Thật, thật vậy sao?」

Giờ thì chẳng thấy tiện gì cả. Chậc, thôi sao cũng được. Không, chẳng ổn tẹo nào, chắc thế?

- Chào buổi tối, chị Ophelia.

Khi nghe thấy Alma đáp lại, Ophelia tiến gần tới bàn của chúng tôi.

- Hai người này là đồng đội của Alma sao?

- Vâng.

- Hừmm... Thật lạ quá. Chị ngạc nhiên là mấy đứa không bị đuổi ra ngoài đấy.

- Mọi người đều rất tốt bụng. Họ chào mừng bọn em bằng nụ cười trên môi, còn cho bọn em kẹo nữa.

Ophelia nhíu mày lại, trông khó hiểu cực kì. Rõ ràng là Alma vừa nói dối rồi. Hơn nữa, tuy còn mập mờ không rõ, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự cảnh giác và một chút thù địch tỏa ra từ người của nữ Tiên này.

- ... Nhắc mới nhớ, chị vẫn chưa hỏi tên tổ đội của em mà đúng không?

- Phải rồi. Tổ đội này tên là Lam Thiên.

- Cái gì!?

Alma cười khúc khích khi thấy Ophelia phản ứng như vậy.

- Xin lỗi nhé, "chị" Ophelia. Vì đã giữ bí mật về chuyện này.

- V-V-Vậy người phụ nữ đằng đó là thủ lĩnh của cô sao?

Khi cô ta chỉ tay vào người tôi, tôi cúi đầu lịch sự.

- Phải, tôi là đội trưởng của Lam Thiên này, Noel Stollen. Thêm nữa, để tôi đính chính lại một điều. Tôi là đàn ông, chứ không phải phụ nữ. Đây sẽ là cảnh cáo cuối cùng, và đừng bao giờ quên điều đó.

- Noel Stollen... Vậy, ngươi là tên đó...

Chắc là cô ta lại nghe mấy cái tin đồn về mấy cái chuyện kia rồi. Giờ thì Ophelia không thèm che giấu nữa, hằn học và căm ghét thấy rõ. Như thể cô ta sẽ bắn tung người tôi bất cứ lúc nào với cây cung trên tay ấy.

- Ôi trời, mặt cô trông đáng sợ quá đấy. Cô có điều gì muốn nói với tôi sao, quý cô Ophelia?

- ... Chẳng gì cả. Nếu ngươi thấy lo lắng đến vậy, sao không thử áp bàn tay của mình lên ngực rồi lắng nghe mà xem, nơi mà trái tim của ngươi đang đập ấy? Nói đi, ngươi thấy gì?

Tôi đặt tay của mình lên đúng chỗ cô ta nói, rồi nghiêng đầu thắc mắc.

- Tôi có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim của mình, rồi sao nữa?

- Kẻ đã bán đồng đội từng vào sinh ra tử cùng mình làm nô lệ như ngươi, mà vẫn tự nghĩ mình còn thứ gọi là trái tim hay sao...

- Ốii, cô đang nói gì thế? Cô nên biết là, bọn họ là một nguồn lợi rất lớn rồi đấy, từ bia đỡ đạn đến hàng hóa, dù là gì thì cũng luôn có ích. Bán cho lũ Yakuza cũng được giá lắm đó nhé. Đúng thật là, đồng đội luôn là mặt hàng có giá trị nhất nhỉ, tôi nói thế có đúng không?

- NGƯƠI!!!

Đúng khoảnh khắc Ophelia không chịu nổi nữa và vươn tay ra định tóm lấy tôi, thì Kouga đạp đổ cái ghế mình đang ngồi và đứng lên. Tay cậu đặt lên chuôi kiếm sẵn sàng.

- Tiểu thư Tiên tộc à, bạo lực và ẩu đả là cấm kỵ ở nơi này đấy. Có thể là các jak trông thế này thôi, nhưng gì thì gì, cậu ấy vẫn là Sếp sòng của tôi. Nếu cô muốn đụng vào người của cậu ấy, thì tốt hơn hết, quý tiểu thư đây cũng nên chuẩn bị sẵn tinh thần cho mọi chuyện đi.

- Một con chó săn trung thành quá nhỉ. Cậu chỉ đang lãng phí đời mình cho một tên thủ lĩnh dám bán cả đồng đội của mình mà thôi.

- Tiểu thư đây muốn nói tôi thế nào cũng được. Nhưng, mạnh miệng như vậy, thì cũng nên lựa chọn từ ngữ thật khôn ngoan vào. --Đừng bắt tôi phải rút kiếm ra.

- Cái gì...

Trước áp khí của Kouga, Ophelia hơi chùn bước lại. Có thể áp đảo một đối thủ Hạng B như vậy, đúng như tôi nghĩ, Kouga trước giờ vốn đã kiệt xuất, nay lại càng trưởng thành lên không ít.

À nhân tiện, khi nãy Alma đứng lên cùng lúc với Kouga, rồi dập mũi thẳng vào phần giáp lưng của cậu, rồi chảy máu xối xả. Giờ chị ta đang ngửa đầu ra đằng sau, nước mắt thì giàn giụa, nhìn lên trần nhà đầy đau đớn.

- Ophelia, có chuyện gì vậy?

Đội trưởng của Không Dực Kỵ sĩ, Leon, bước tới xem tình hình với một vẻ mặt lo lắng.

- Đồng đội của anh, đột ngột nhào tới đòi túm lấy cổ áo tôi thôi, có gì đâu.

Khi thấy tôi mở lời trước nhất, khuôn mặt của Ophelia đỏ bừng lên vì giận dữ và ngượng ngùng, nhưng cô đành ngậm chặt miệng, chẳng thể nào phản bác những gì tôi vừa nói.

- Có đúng thế không, Ophelia?

- ... X-X-Xin lỗi. Tớ, chỉ là, tớ hơi hăng máu...

- Được rồi...

Leon quay sang tôi rồi cúi đầu thành khẩn.

- Thành viên của tôi đã làm một việc khó có thể chấp nhận được. Tôi thực sự rất xin lỗi. Mong cậu có thể--.

- Tôi không quan tâm cho lắm. Nhưng tốt hơn hết là anh nên nhắc nhở cô ta cho đàng hoàng cẩn thận, để chuyện như thế không xảy ra lần nữa. Ngay cả những con chó hung hăng nhất, một khi đã được huấn luyện bài bản cũng buộc phải ngừng cắn người vô cớ mà. Tôi tự hỏi liệu đồng đội của anh thậm chí còn không bằng cả một con chó chăng?

- ... Cậu nói không bằng cả chó sao?

Cơn giận dữ của Leon cuộn trào như triều cường dâng mạnh. Leon ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt nhăn nhó, trông như một vị hung thần đương cơn thịnh nộ.

- Những lời vừa nói, cậu có thể rút lại được không?

- Giờ cả anh cũng muốn trả treo đấy à? À không, là đòi lại công lí mới phải đạo chứ nhỉ. Xem ra anh rất nhạy cảm với mấy vấn đề này rồi, phải không?

- Tôi xin lỗi vì đã tỏ ra thô lỗ. Cậu muốn thì tôi sẽ cúi đầu tạ tội, bao nhiêu lần cũng được. Nhưng, dù có nói gì, thì đây không phải lí do mà cậu nên lấy ra để kéo Ophelia vào chuyện này.

- Nói tóm lại, là anh muốn nói rằng lỗi đến từ cả hai bên chứ gì. Cũng là một cách. Nhanh trí đấy. Đúng như mong đợi từ thủ lĩnh vĩ đại của Không Dực Kỵ sĩ, tổ đội mạnh nhất trong số các Hạng B khác.

Khi thấy tôi cợt nhả bằng một giọng ngao ngán, Leon nhăn mặt khó chịu.

- Cậu là ai mà...

- Leon, nói chuyện nghiêm túc với hắn không ích gì đâu. Kẻ này chính là Noel Stollen khét tiếng. Đúng như tớ nghĩ, những tin đồn đó đều là sự thật.

Nghe Ophelia nói vậy, Leon gật đầu, trông có vẻ hơi ngạc nhiên và cả đồng tình nữa.

- Ra vậy, quả nhiên cậu đúng là...

- Thích tán gẫu với nhau vậy sao, anh có chắc là mình không phải một thiếu nữ mới chớm tuổi xuân không thế. Hay là các thành viên của Không Dực Kỵ sĩ thường chơi đồ hàng với nhau? À chết, phải là chơi búp bê chứ, nhỉ?

- Ngươi là kẻ tha hóa nhất trong số những kẻ tha hóa. Bởi người không trân trọng đồng đội mình, thì không đáng làm Tầm thủ.

Tôi không kìm được mà phá lên cười như thể vừa được xem hài kịch.

- Nếu anh muốn nói tới chuyện tôi có được công nhận bước chân vào nghề này hay không, thì xin đặc biệt thông báo, rằng nó diễn ra từ đời tám hoánh nào rồi. Hay là tôi phải có được sự chấp thuận của anh thì mới đáng làm Tầm thủ? Chết thật, thật thiếu sót quá, tôi đâu có để ý đến mấy cái tiểu tiết như vậy. Xem ra, Không Dực Kỵ sĩ không chỉ là nhóm người đứng đầu trong số các Tầm thủ, mà thậm chí họ còn có vị trí cao hơn và quyền lực hơn cả Công hội Tầm thủ nữa chứ.

- Ngươi có thể cứ tiếp tục sống một cuộc sống làm liên lụy đến người khác như vậy. Nhưng không sớm thì muộn, ngày nào đó, ngươi sẽ phải gánh vác nghiệp chướng của mình mà thôi.

- Trời đất, giờ thì anh còn thăng cấp thành Thần rồi đấy à? Có chút hơi kiêu căng rồi đó nhé. Anh nên tự biết vị trí của mình đi. Còn không, sớm muộn gì, anh cũng sẽ phải gánh vác nghiệp chướng do chính mình gây ra mà thôi.

Bị tôi đáp trả lại bằng chính lời vừa nói, bờ vai Leon rung lên vì giận dữ, nhưng anh ta không nói gì thêm nữa. Anh im lặng quay đi rồi rời khỏi quán.

- Leon, đợi chút đã!

Ophelia đuổi theo anh ta. Hai người đồng đội của họ, cuối cùng cũng nhận ra có gì đó bất thường, cũng rời khỏi quán bar ngay lập tức.

- Lần này thì tôi có phải trả lời cho hai người nữa không?

- 「Các hạ nói gì thế?」 「Lại gì nữa vậy?」

- Tôi đang nói đến cách để kiếm thành tích vừa nhiều mà vừa nhanh đây này... Chắc hai người còn nhớ mà, đúng không?

Cả hai đều lắc đầu nguây nguẩy, nhưng tôi thấy khó mà tin tưởng được. Đừng nói là chưa gì đã quên rồi đấy nhé.

- Ngay từ đầu, thành tích chỉ mang tính tương đối. Và nó chỉ thật sự có ý nghĩa khi được đem so sánh với người khác. Nói cách khác, nếu chúng ta chứng minh được mình mạnh hơn những Tầm thủ xuất chúng khác, đó cũng đã được coi là một thành tích rồi, thành tích lớn là đằng khác.

- Ồ, tôi nghĩ là mình hiểu rồi.

Alma lầm bầm, rồi cười như thể mình vừa vướng vào rắc rối do tôi gây ra ấy.

- Noel xấu xa quá đi hà.

- Ể, ý cô là sao? Tôi vẫn chưa hiểu.

Xem chừng Kouga vẫn còn mù mờ, nên tôi lại nói tiếp.

- Nịnh hót và kích động, chúng là những thứ không đời nào có tác dụng với Ma thú. Nhưng các chủng tộc có trí khôn thì lại khác. Không cần biết một người mạnh mẽ thế nào, khoảnh khắc hắn ta bị dao động và gục ngã, thì cũng chính là lúc mà thất bại và thua cuộc đang gần kề. Khi ấy, cậu có thể làm gì với hắn tùy ý.

- Ồ, tôi hiểu rồi, ra là thế.

Mãi mới chịu hiểu cho, vậy mà Kouga còn trưng ra một vẻ mặt như thể vừa cắn phải mướp đắng.

- Đúng thật, Noel các hạ quả là một người đáng sợ. Tóm lại, ý các hạ muốn nói là để có thể lấy thành tích, chúng ta sẽ chuyển mục tiêu sang người thay vì Ma thú đúng không?

- Chính xác!

Tôi giơ ngón tay lên rồi cười dễ mến hết sức có thể.

- Tôi sẽ biến Không Dực Kỵ sĩ thành hòn đá lót đường cho chúng ta.

---------------------------------------------------------

Metalhond Army - Chiến Thứu Liệt Trảo.