Bài kiểm tra để giành suất vé được thành lập Bang hội của Công hội Tầm thủ--Đánh bại Ma Nhãn Hầu Vương Dantalion, đã được tiến hành theo đúng lịch trình đã được đề ra trước đó.
Nơi bài kiểm tra này diễn ra là khu rừng già ở dưới chân núi Gustav, nơi được mệnh danh là Đỉnh núi cao nhất Đế quốc. Và mới đây, Vực thẳm đã dễ dàng xâm thực được cánh rừng tràn ngập Ma lực này, ngay lập tức, nó đã được đặt dưới sự giám sát và kiểm soát của Công hội Tầm thủ.
Gần bìa rừng đã bị Vực thẳm hóa, kích thước khá giống một hình tròn, có đường kính khoảng 5 km. Khu vực xung quanh đã bị niêm phong, và ở những điểm trọng yếu, còn có bảo vệ có vũ trang đầy đủ đứng canh gác, để giữ cho nơi này xa khỏi tầm mắt của người dân.
- Ta rất vui khi thấy cả Không Dực Kỵ sĩ và Lam Thiên đều tập trung đầy đủ ở đây trong ngày hôm nay, xem ra các cậu vẫn khỏe mạnh lắm nhỉ. Và có vẻ như tất cả đều đã chuẩn bị kĩ càng cho bài kiểm tra này.
Harold, người làm chứng cho cuộc đấu này, nhìn qua chúng tôi một lượt.
- Ta sẽ giải thích chi tiết bài kiểm tra lại lần nữa. Từ giờ, cả hai tổ đội sẽ cùng thám hiểm Vực thẳm đằng trước chúng ta này, và sẽ phải tiêu diệt Lõi của nó, Dantalion. Và, đây là một cuộc thi. Miễn là không đến mức khiến cho thành viên của đội bạn thiệt mạng, thì mọi hành vi can thiệp hoặc gây cản trở đối thủ đều được cho phép. Đội nào săn được Dantalion trước sẽ là đội chiến thắng. Đội thắng sẽ được thành lập Bang hội. Còn đội thua thì sẽ phải giải thể. Như vậy ổn chứ?
Chúng tôi cùng gật đầu. Chiến ý kích phát ra từ từng thành viên của Không Dực Kỵ sĩ quả là king khủng, cứ như thể họ đang cố chứng minh với chúng tôi rằng họ là những Tầm thủ vô cùng khó động vào. Nếu đối đầu trực tiếp, thì cả ba chúng tôi sẽ chẳng thể làm được gì ngoài việc để yên cho họ đè bẹp.
- Trước khi bắt đầu, lãnh đạo của cả hai tổ đội, xin hãy bước lên phía trước. Ta muốn các cậu bắt tay nhau để thể hiện lòng hữu nghị, và đại diện cho đội mình thề sẽ chiến đấu một cách công bằng và chính trực.
Nghe theo yêu cầu của Harold, tôi và Leon bước lên rồi bắt tay nhau.
- Noel, như tôi đã nói trước đó, tôi sẽ tận dụng hết tất cả những gì mình có để đánh bại cậu.
- Rồi rồi, cùng cố gắng hết sức thôi nào, tôi đoán thế.
Harold giơ một tay lên khi chúng tôi trở về chỗ của mình.
- Vậy giờ, bắt đầu kiểm tra!
Chính vào khoảnh khắc Harold vung tay xuống, toàn bộ tổ đội Không Dực Kỵ sĩ đồng loạt lao thẳng về phía rừng già. Ngược lại, chúng tôi thì nhởn nhơ đem mấy cái túi đựng đồ đặt xuống đất, cứ như là đang đi dã ngoại vậy.
- Hai người, tôi sẽ trải khăn ra đây, nên là hãy dọn dẹp nơi này chút trước đã.
- 「Đã rõ」 「Vâng, Noel các hạ!」
Sau khi Kouga và Alma cặm cụi lượm nhặt mấy hòn đá nhỏ có, lớn có rồi đem ra chỗ khác, thì tôi mang cái khăn mình mới mua hôm qua ra để trải lên nền đất.
- Được rồi, có vẻ ổn áp đấy. --Vậy thì, ăn thôi chứ nhỉ?
Chúng tôi ngồi yên vị vào chỗ của mình, lấy ra từ trong ba lô của mình những hộp cơm trưa cỡ lớn, rồi bắt đầu đánh chén.
Bên trong này là những món ăn cực kì hảo hạng và sang chảnh, không chỉ có bánh kẹp hay thịt cá các loại, mà còn được thêm vào mấy thức quả theo mùa để tráng miệng nữa. Đây chính là hộp cơm trưa đặc biệt dành cho Tầm thủ do chính ông chủ Quán trọ Sao rơi tự tay làm.
- ... Noel, cậu như này là có ý gì?
Đang xử lí đến cái bánh kẹp thứ hai thì tôi nghe thấy tiếng ai đó nói, ngước lên thì thấy Leon đang đứng đó, nhìn tôi bằng một cái nhìn khó hiểu.
- Chào nhé, Không Dực Kỵ sĩ. Mọi người thong dong như vậy có ổn không đấy? Đây là một cuộc thi đấy nhé.
- Không, đó là lời của tôi mới đúng... Mấy cậu đang làm gì ở đây vậy?
- Bọn tôi đang làm gì ở đây à? Anh nhìn mà không thấy sao, bọn tôi đang ăn trưa.
Thấy tôi trả lời bằng một giọng trơ tráo, Leon tự lấy tay véo vào má mình.
- Tôi có nhìn lầm không vậy. Tôi không hiểu việc cậu đang làm hay điều cậu vừa nói là có ẩn ý gì nữa. Tại sao lại phải cần ăn trưa, lại còn ở đây chứ?
- Bởi vì chúng tôi sẽ chẳng thể nào chiến đấu cho hẳn hoi với một cái bụng rỗng được.
- Cậu cũng biết đây là một cuộc thi mà vẫn làm vậy sao!? Đây không phải lúc để cậu nhởn nhơ thư giãn đâu!
- Chậm mà chắc, chiến thắng một cách cẩn trọng và khôn ngoan, không phải là người ta thường nói như thế sao?
- Cái--, c-cậu...
Bờ vai Leon run rẩy vì giận dữ, hướng ánh mắt về phía Harold.
- Ông Harold, rốt cuộc tất cả những chuyện này là sao!?
- Ớ, dù cậu có hỏi ta thì...
Harold tỏ ra khá lúng túng, rồi cũng bước về phía tôi đang ngồi.
- Noel, cậu đang làm gì vậy? Tôi đã tuyên bố bắt đầu bài kiểm tra rồi mà.
- Tôi nói rồi đấy, bọn này đang ăn trưa.
- Hửmm? ... Cậu muốn bỏ cuộc à?
- Không! Đời nào tôi lại làm vậy.
- Vậy thì mau đứng lên đi. Còn không, tôi sẽ coi như là cậu đã tự động nhận thua đấy.
- Đâu có luật nào nói về vấn đề này đâu nhỉ? Thế nên, chẳng việc gì mà tôi phải nghe theo lời ông cả.
- Thì cũng đúng, nhưng...
Harold bắt đầu hơi chùn bước, nhưng còn Leon thì không. Anh ta hét lên đầy giận dữ.
- Đừng có đùa nữa! Đứng dậy! Đứng dậy và chiến đấu đi!
- Không muốn đấy. Nếu còn cứ dông dài thế này thì anh sẽ khiến bữa trưa của tôi mất ngon đấy.
- Không phải cậu muốn thành lập Bang hội hay sao!? Nếu cậu bị xử thua, thì đừng nói là Bang hội gì gì đó, mà tổ đội Lam Âm của cậu cũng sẽ bị giải thể, cậu không biết sao!?
- Biết chứ.
- Nếu thế thì tại sa--.
- Thế nhưng, tôi không muốn mình phải lồng lộn lên vì vội vã như mấy người đâu. Kính lão đắc thọ. Tôi sẽ để bậc tiền bối các anh đi trước, nên xin mời đi cho.
- CẬUU!!!
Không thể kiềm chế được nữa, Leon hùng hổ dấn tới, định đưa tay ra tóm lấy cổ áo tôi. Nhanh hơn anh ta một bước, Kaim nắm lấy cánh tay đang vươn ra kia của Leon.
- Mặc kệ cậu ta đi. Chúng ta vào đó thôi.
- N-Nhưng!
- Leon, đừng quên mục đích của chúng ta khi đến đây ngày hôm nay là gì.
- ... Thôi được.
Leon nhìn tôi căm phẫn thêm một lần nữa rồi quay gót bước đi.
- Noel, tôi rất thất vọng về cậu...
-------------------------------------------------------------------
-------------------------------------------------------------------
Leon cùng tổ đội của mình cảnh giác nhất có thể, cẩn trọng khám phá Vực thẳm. Theo như Kĩ năng Dò tìm của Ophelia, thì Dantalion, Lõi của Vực thẳm này, dường như còn cách bọn họ
2 km về phía đằng trước.
- Tính cả thuộc cấp của nó, thì số lượng vào khoảng 500 con. --Ồ, đợi chút đã.
Tai của Ophelia vểnh lên, lắng nghe tiếng động từ đằng xa kia đang vọng tới.
- Quân tiên phong của chúng bắt đầu di chuyển rồi, có tổng cộng là 200 con. Tớ tự hỏi tại sao bọn chúng lại phải lặn lội lần theo mùi bọn mình để tấn công trước nữa? Nhưng, vì chúng đang hành quân với tốc độ rất chậm, nên tớ đoán phải năm phút nữa chúng ta mới đụng độ với chúng.
Leon kiểm tra xung quanh, cân nhắc kĩ càng rồi nói.
- Được rồi, chúng ta sẽ đón đầu chúng ở đây. Cũng may, chung quanh đây cây cối thưa hơn những chỗ khác. Sau khi xử lí đám tạp nham đó, chúng ta sẽ lại tiếp tục khởi hành. Mọi người, hãy chuẩn bị kĩ càng cho trận chiến sắp tới.
Nghe theo lời chỉ dẫn của Leon, Kaim và Ophelia chỉnh trang lại vũ khí, vào vị trí sẵn sàng. Thế nhưng, Vlaclav lại đứng yên không nhúc nhích, và ngoắc tay với Leon.
- Leon, tôi có điều này muốn nói với mọi người được không?
- Chuyện gì vậy?
- Đây không phải thứ mà chúng ta nên bàn tới, nhất là trong thời điểm như này, nhưng dù gì, tôi nghĩ tốt nhất là nên giải quyết ngay khi còn có thể. Ngày trước, Noel của Lam Âm đã đến gặp tôi.
- Hả? Ý anh là sao?
- Cậu ta muốn tôi phản bội lại Không Dực Kỵ sĩ.
Dù đã mang máng đoán được ra, nhưng Leon vẫn rất ngạc nhiên khi nghe Vlaclav thú nhận như vậy. Kaim và Ophelia cũng không khác hơn là mấy, họ sốc tới nỗi á khẩu, không nói năng được gì.
- Dĩ nhiên là tôi đã từ chối. Tôi không thể chịu đựng được việc một kẻ ngoài cuộc như cậu ta lại cứ ngồi lảm nhảm về mấy thứ vô nghĩa. Thế nhưng, khả năng để cậu ta đến gặp người khác ngoài tôi ra không phải là không có. Tôi chẳng hề muốn nghĩ rằng trong chúng ta lại có kẻ phản bội đâu, nhưng tôi muốn làm rõ chuyện này ngay bây giờ.
Vlaclav lần lượt nhìn từng người một. Còn Leon thì biết chắc rằng tuyệt đối sẽ không có có chuyện như vậy xảy ra, nhưng chẳng hiểu sao anh có dự cảm không lành. Thế rồi, ngay cả Ophelia cũng giơ tay lên đầy lo lắng.
- Cậu ta cũng tới gặp tớ nữa...
- Cậu nói sao!?
- D-Dĩ nhiên là sau đó tớ đã từ chối rồi! Sau cùng thì, không đời nào tớ lại phản bội lại lòng tin của mọi người như vậy được!
Ophelia tuyệt vọng chống chế. Lời nói của cô ấy tuy không đáng ngờ, nhưng quả thực nó khiến cho ai nấy cũng phải giật thót mình.
- Thực ra, cả tớ nữa...
Giờ thì ngay cả Kaim cũng thừa nhận, khiến cho Leon chợt cảm thấy lạnh sống lưng.
- ... Vậy, Noel đã cố để lôi kéo tất cả thành viên của Không Dực Kỵ sĩ, ngoài tớ ra sao?
- Đó là bởi vì Leon là đội trưởng của chúng ta mà. Có lẽ là cậu ta nghĩ rằng cậu sẽ không nào bị lay chuyển được, nên mới không làm vậy. Nhưng dù sao thì, nhắm vào tất cả chúng ta như vậy không phải rất mờ ám sao?
Kaim nhăn răng cười, nhún vai ngao ngán, còn Ophelia thì thở phào nhẹ nhõm.
- Thực ra, tớ đã có chút lo lắng về việc trong chúng ta có kẻ phản bội đấy. ... Á, chỉ một chút mà thôi! Thật đấy!
Ophelia buột miệng, rồi chợt nhận ra mình vừa nói điều gì đó không phải, liền sửa lại ngay lập tức. Nhìn thấy cảnh ấy, tinh thần của Leon cũng dần dần trấn tính lại.
- Tớ biết mà. Các cậu sẽ không bao giờ phản bội lại Không Dực Kỵ sĩ chúng ta.
- Ngay từ đầu, tôi đã chẳng hiểu cái cậu Noel đó muốn nói cái gì. Cậu ta nói rằng đổi lại sẽ cho tôi tự do thực sự, nhưng tôi thì chỉ nghĩ đó là một ý kiến nhàm chán và vô nghĩa mà thôi.
Khi Vlaclav nghiêng đầu nói vậy, Opelia cũng vỗ tay cái bụp.
- Tớ cũng được bảo thế! Khó hiểu thật đấy nhỉ?
- Cả tớ nữa. Hahaha, đó là màn tấu hài hay nhất mà tớ từng xem đấy.
Cả Kaim cũng gật đầu, vậy thì đã rõ rồi. Noel đã thuyết phục cả ba người họ bằng những lập luận giống nhau.
- Vậy khi cậu ta nói thế thì mọi người thấy thế nào?
Đó đơn thuần chỉ là một phần trong anh đang nổi cơn tò mò mà thôi. Thế nhưng, khi Leon hỏi vậy, cả ba người bọn họ lại nhăn mặt lại và không nói gì thêm nữa. Dù họ có nói rằng những lời đó là vô nghĩa hay sáo rỗng này nọ, nhưng cả ba người đều cảm thấy sợ hãi và lo lắng về nó.
- C-Chà, cứ Noel này Noel nọ như này chắc cũng đủ rồi đấy. Quan trọng là trong chúng ta không có ai phản bội cả. Có lẽ, mục đích của cậu ta khi làm vậy là khiến chúng ta tự sa vào cái bẫy mà cậu ta đã sắp đặt sẵn, rồi sau đó tận dụng lúc chúng ta đang yếu thế để đánh bại chúng ta. Nếu mà cứ lo lắng mãi về vấn đề này, thì chẳng khác nào chúng ta đang làm đúng theo ý định của Noel cả.
Những gì Kaim vừa nói là hoàn toàn chính xác. Mà nhắc mới nhớ, Leon chợt nhận ra lí do tại sao mà Noel không vội vã ganh đua với bọn họ.
- Xem ra cậu ta đang chờ chúng ta lục đục nội bộ rồi bấm nút tự hủy đây.
Rất có thể Noel đang lên kế hoạch chỉ điểm từng người một sau khi đã bình tĩnh chờ đợi thời cơ tốt nhất để làm vậy.
- ... Ra thế, mưu kế quả là thâm sâu.
Ngẫm lại thì, kế hoạch này của Noel xem ra đã sụp đổ hoàn toàn, nhưng dù thế, Leon cũng không bao giờ đồng tình với một chiến thuật kiểu như vậy. Thế rồi, khi Leon hiểu ra rằng điều đó có nghĩa là Noel định sẽ toàn lực chiến đấu, anh cảm thấy rất vui.
Trước nay, Không Dực Kỵ sĩ đã luôn vô cùng đơn độc. Họ chẳng có lấy một đối thủ nào có thể cùng cạnh tranh một cách đường đường chính chính, từ đó mà thúc đẩy lẫn nhau phát triển. Họ đã đi xa được đến bước này chỉ bằng sự ủng hộ và cổ vũ của những người đồng đội luôn vào sinh ra tử cùng với mình mà thôi.
Trong khi đó, Lam Âm tựa như một ngôi sao chổi lướt qua đời họ, và đúng như lời Kaim nói, ba người bọn họ có tiềm năng để trở thành một đối thủ cạnh tranh đầy hứa hẹn.
Tuy nhiên, giờ đây mưu đồ của Noel đã thất bại, thì người chiến thắng sẽ là Không Dực Kỵ sĩ. Một khi bài kiểm tra kết thúc, số phận bị giải thể tổ đội sẽ đón chờ Noel và đồng đội của cậu.
Leon nghĩ rằng điều đó thật đáng tiếc.
- Mọi người, nghe này, tớ muốn nói thế này, nhưng mọi người có muốn mời Noel và đồng đội của cậu ấy trở thành thành viên của Không Dực Kỵ sĩ sau khi bài kiểm tra kết thúc không?
Ba người họ trố mắt ra trước lời đề nghị của anh ta.
- Họ còn cả tương lai tươi sáng phía trước. Họ nhất định sẽ trở thành những đồng đội đáng mến. Điều kiện là đội thua cuộc sẽ không thể hoạt động như một tổ đội với những thành viên như thế nữa, nhưng nếu chúng ta, đội thắng cuộc, cúi đầu và hỏi xin, thì tớ nghĩ là có lẽ Harold sẽ đồng ý thôi. Mọi người thấy thế nào?
Nói thực, Leon nghĩ rằng chắc chắn anh sẽ bị phản đối. Bởi vì, dù Noel có tài năng đến đâu đi chăng nữa, thì tính cách đó của cậu ta cũng vô phương cứu chữa rồi, và đó cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Thế nhưng, những gì anh đoan chắc là sẽ xảy ra, lại không hoàn toàn như vậy.
- Tớ nghĩ đó là ý hay đấy...
Người đầu tiên đồng ý lại là Ophelia, trong khi cô nàng đáng lẽ ra phải là người có hiềm khích lớn nhất với Noel.
- Chỉ là tớ nghe chuyện này từ Leisha thôi, nhưng hình như Noel đã bị những người đồng đội cũ phản bội, họ đã biển thủ công quỹ thì phải. Và thế là, cậu ấy đã bán hai người đó thành nô lệ để lấy tiền về. Đúng là tớ không thể chấp nhận được những gì cậu ta đã làm, nhưng tớ cũng nhận ra rằng cậu ta có lí do chính đáng để làm thế. Trên hết, có lẽ tinh thần khát khao sức mạnh và luôn hướng về phía trước sẽ truyền cảm hứng cho chúng ta rất nhiều đấy.
Tiếp đến, cả Vlaclav cũng gật đầu.
- Tôi không có ý kiến gì. Dù sao thì khi thành lập Bang hội, chúng ta cũng cần tăng thêm quân số mà.
Cuối cùng, Kaim cũng không ngoại lệ.
- Tớ đồng ý. Nhưng trước tiên, phải an toàn hoàn thành bài kiểm tra trước đã.
Ánh mắt anh không nhìn Leon và quay sang hướng khác.
- Leon, quân tiên phong đã đẩy nhanh tốc độ. Chúng sẽ xông lên hết trong một lần này đấy.
Ophelia nói rõ cho mọi người cùng nghe, rồi kéo căng dây cung, từ đâu bỗng xuất hiện một Mũi tên Ma thuật.
Không lâu sau, có vô số những đốm sáng nhỏ li ti hiện lên tận sâu trong khu rừng già tăm tối. Đó là những con mắt lóe lên ánh lửa của lũ Ma thú thuộc cấp của Trùm Dantalion. Chúng đông không tưởng, chen chúc nhau mà đi. Từng tốp Khỉ Ma Lông trắng nháo nhào lên bắt đầu tấn công Không Dực Kỵ sĩ.
Dantalion là Ma thú có khả năng đọc được tâm trí đối phương. Và theo lẽ thường, việc lũ con đàn cháu đống của nó có thể làm được như vậy cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên cho lắm. Kể cả dù có cố né tranh hay phản công thế nào, chúng vẫn sẽ biết trước và đáp trả ngay lập tức. Chính vì thế, chỉ tính riêng một con Ma thú chủng này thôi cũng được đánh giá là gần như ngang với Lõi cấp 6 rồi. Ngay cả một tổ đội đứng trên đỉnh cao của Hạng B cũng khó lòng xử lí được nó mà không chịu thiệt hại hay thương vong gì. Đằng này, nguyên một bầy gần 200 con đang xông thẳng vào bọn họ.
- Hííííí, dààààààà!!!!
Lũ Khỉ Ma hú hét đến chói cả tai. Bỗng có một tốp Ma thú đầu tiên tách đoàn, quân số vào khoảng 30 con. Chúng nhảy tưng tửng, trèo leo từ cành này sang cây nọ, vừa phi như bay vào tổ đội của Leon, vừa nhe nanh múa vuốt như thể chúng sắp xé xác họ ra làm mấy mảnh đến nơi.
Nhưng lũ Khỉ Ma bất thình lình va phải một bức tường vô hình rồi dừng lại hết lượt.
Hiệp sĩ Kĩ năng: Khiên Thánh.
Đúng như cái tên, đây là một Kĩ năng phòng thủ của Chức nghiệp Hiệp sĩ, giúp người dùng tạo ra một rào chắn vô hình.
Đặc điểm của một Hiệp sĩ là hộ vệ và trị thương. Là một Tiên phong với khả năng của Đỡ đòn, Leon có thể tận dụng sức chống chịu cũng như các Kĩ năng của mình để bảo vệ và hồi máu cho đồng đội mình mỗi khi họ dính sát thương.
Thế nhưng, dù những Kĩ năng phòng thủ đó tuyệt vời đến thế nào đi chăng nữa, lũ Khỉ Ma đáng lẽ vẫn có thể đọc được chuyển động của anh dưới mọi hoàn cảnh. Lí do mà chuyện đó không xảy ra, nói đúng hơn là không thể xảy ra, là vì Leon có thể sử dụng Kĩ năng mà không cần bất kì động tác chuẩn bị nào.
Ví dụ, giống như cái cách mà người ta gào lên như điên để tăng thêm chiến khí và sức mạnh của mình, thì việc gọi tên Kĩ năng thành lời cũng có tác dụng giúp cho Kĩ năng hoạt động trơn tru và có hiệu lực hơn rất nhiều. Ngoài ra, nếu không thể gọi tên Kĩ năng ra như vậy, thì cũng có rất nhiều trường hợp phải kiểm soát Ma lực để kích hoạt Kĩ năng, nó yêu cầu một vài động tác chuẩn bị để tay và chân của người sử dụng cảm nhận được một nhịp điệu nhất định của mạch Ma lực đang chảy trong người mình, cũng như đang trôi nổi ngoài không gian kia.
Qua nhiều năm tập luyện, giờ đây Leon đã hoàn toàn thuần thục việc kích hoạt Kĩ năng mà không cần phải chuẩn bị. Nói cách khác, anh ta có thể sử dụng Kĩ năng bất kì lúc nào, chỉ cần nghĩ đến một thoáng thôi là Kĩ năng sẽ được kích hoạt.
Mặc cho năng lực đọc vị tâm trí của kẻ địch có nhanh đến cỡ nào, thì cũng không thể đối phó lại những Kĩ năng đó, chúng sẽ rơi vào thế bị động trước cả khi đọc được gì từ cái đầu trống rỗng kia của Leon. Tất nhiên, đây không phải một kĩ thuật đơn thuần mà người khác cứ muốn là bắt chước được. Leon chỉ có thể làm được như vậy sau một khoảng thời gian rất dài, nhưng quan trọng hơn cả là thể chất của anh. Mạch Ma lực của Leon luân chuyển nhịp nhàng và trơn tru hơn người khác, bẩm sinh vốn đã vậy.
Chỉ trong một hơi thở, Leon đã chém phăng đầu mấy con Khỉ Ma Lông trắng bị rào chắn cản lại kia. Đúng lúc ấy, trong khi lũ Ma thú còn đang chần chừ nghĩ đến việc trốn chạy bởi nỗi sợ mà Leon vừa gieo rắc cho chúng thì thương của Kaim, tên của Ophelia và tia nhiệt của Vlaclav đã xuyên thủng tim chúng ngay tức khắc.
Chưa đầy một phút, 200 Khỉ Ma cấp 6 đã bị giết không còn một mống nào. Sức mạnh áp đảo của từng cá nhân, cũng như sự phối hợp nhịp nhàng giữa các thành viên với nhau, đều cực kì tinh tế. Đây chính là cách mà tổ đội mạnh nhất Hạng B chiến đấu.
- Mọi người, tiếp tục đi sâu vào trong nào. Hãy chuẩn bị sẵn sàng để bất cứ khi nào chạm mặt Dantalion, chúng ta sẽ càn quét lũ tôm tép bằng những đòn tấn công diện rộng (AOE). Không được một phút chậm trễ hay lưỡng lự, tập trung vào việc kết liễu Dantalion. Chúng ta sẽ chiến thắng.
- 「 「 「 Đã rõ!!! 」 」 」
--------------------------------------------------------------
--------------------------------------------------------------
- Chúng ta cứ ngồi đây liệu có ổn không đây...
Kouga nhai rệu rạo một cái bánh, giọng tràn đầy lo lắng.
Kể từ lúc Không Dực Kỵ sĩ bước vào khu vực bị Vực thẳm xâm thực đến giờ chắc cũng đã được 30 phút. Nếu để ý kĩ thì tôi có thể nghe thấy âm thanh của trận chiến đang vang lên văng vẳng bên tai.
Tuy nhiên, chúng tôi vẫn không di chuyển một chút nào và cứ ngồi đây đánh bữa. Nhân tiện, Alma, người cần cực kì nhiều năng lượng để có thể theo được chiến thuật của tôi, chẳng nói chẳng rằng mà đang ngồi đằng kia tọng hết món này đến thức nọ vào mồm kia kìa.
- Nếu chúng ta để mặc cho họ tung hoành ở trong đó rồi đánh bại luôn Dantalion, thì chẳng phải sẽ là dấu chấm hết cho Lam Âm hay sao? T-T-Tôi thấy bứt rứt quá....
- Họ có thể thắng đấy. Với sức mạnh đó, muốn lùng giết được Dantalion là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.
- Ểểểểể!? G-G-G-Gì chứ!? Nếu họ sắp thắng thì chúng ta đâu ngồi đâu phè phỡn vậy được?
Mặt thì trưng ra một vẻ bị sốc cực độ, còn miệng thì mấp máy lắp bắp gì đó, Kouga cứ nhấp nha nhấp nhổm, đứng ngồi không yên. Tôi nhấp thêm một ngụm trà rồi lắc đầu, nói.
- Không đâu, họ có thể thắng thật. Nhưng--
- Còn chúng ta sẽ thua ư!? Tôi sẽ không được chiến đấu bên cạnh các hạ nữa sao!?
- Tên ngốc này, để tôi nói nốt đã chứ. Có một điều kiện vô cùng cần thiết để có thể đánh bại Dantalion. Thế nhưng, họ sẽ không bao giờ đạt được đâu.
- Điều kiện vô cùng cần thiết?
- Họ sẽ phải chiến đấu đến sứt đầu mẻ trán thì thôi.
Trông Kouga vẫn cứ ngớ ra, tôi lại tiếp tục giải thích.
- Leon là một người chỉ huy cực kì xuất sắc đấy. Anh ta không chỉ sở hữu cảm quan phi thường và sức mạnh vượt bậc, mà khả năng nắm bắt tình thế trận đấu cũng không phải hạng xoàng. Nếu anh ta là một Hậu thủ vệ thì chuyện đó cũng không có gì lạ, nhưng số lượng những Tiên phong quân vừa phải lo chiến đấu ở trên tuyến trên vừa phải xử lí và cân nhắc những mệnh lệnh và chỉ thị mình cần đưa ra thì chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi, ngay cả ở Miền đất hứa của Tầm thủ như Đế đô này. Thế nhưng, tài năng quá mức đôi khi cũng chính là rào cản lớn nhất. Và anh ta sẽ chỉ biết nhìn vào việc đảm bảo một chiến thắng rõ ràng và chắc chắn thôi.
- Nhưng đảm bảo mình sẽ chiến thắng cũng đâu có gì sai?
- Sớm thôi, Không Dực Kỵ sĩ sẽ cho cậu biết. Đừng lo gì cả, Kouga. Chúng ta sẽ thắng. Nhất định đấy.
Thấy tôi nói vậy, Kouga cũng miễn cưỡng ngồi xuống.
- Ừm, tôi đã, đang và sẽ luôn là thanh kiếm của Noel. Nên nếu các hạ bảo tôi phải tin, thì tôi sẽ tin. Hừmm, nhưng dù thế nào thì, những chuyện như thế quá khó hiểu, còn tôi lại ngu lâu dốt bền, nên cũng đành chịu vậy.
- Đàn ông đàn ang gì mà ủy mị vậy, cậu nói mấy câu đấy khiến tôi thiếu điều muốn nổi cả da gà đây này. Mà, gieo hạt sẽ có ngày hái quả. Đến lúc để đi hái quả ngọt chiến thắng của chúng ta rồi.
- Không thể nào, các hạ lại làm điều gì xấu xa rồi đúng không?
Kouga nhích lại gần tôi rồi nói bằng giọng thì thầm the thé, mắt vẫn liếc nhìn Harold. Còn Harold thì đứng cách khá xa so với chúng tôi, đang nhắm nghiền măt lại, có vẻ như ông ta đang sử dụng Kĩ năng của mình để quan sát diễn biến trong Vực thẳm.
- Tôi chẳng làm gì xấu xa cả.
- Điêu. Thế thì cậu đã gieo loại hạt gì chứ?
- Tôi chỉ đơn giản là nhắc trước cho Không Dực Kỵ sĩ, tất nhiên là ngoài đội trưởng Leon của họ ra, rằng chuyện đó chắc chắn sẽ xảy ra.
- Chuyện gì cơ?
Tôi hướng ánh nhìn của mình về phía mà có thể bọn họ đang chiến đấu ở đó, rồi bất giác nhếch môi lên.
- Không Dực Kỵ sĩ sẽ sụp đổ. Bởi sự phản bội của Leon.
Holy Shield - Kanji: Thánh Thuẫn Phòng Bích