Chương 9 Tiểu Cần suýt chết
Tiết đầu tiên vào buổi chiều vì một vấn đề khó hiểu nào đó đã bị đổi thành tiết ngôn ngữ. Lão Trương cũng không hề bước chân lên bục giảng giáo viên mà thay vào đó lão bảo mọi người hãy tự học. Hơn nữa lão ấy còn yêu cầu chúng tôi phải chép một trong những bài thơ của Đỗ Phủ đến tận 100 lần bằng bút máy với cái lý lẽ là giúp chúng tôi rèn chữ.
Tôi có cảm giác rằng chuyện này được quyết định như vậy là do tôi
Sau khi quay lại lớp học vào buổi chiều, tôi ngay lập tức phải chịu những ánh mắt giận dữ của tất cả bạn học xung quanh. Tôi đoán rằng họ hẳn đã biết chuyện gì xảy ra tại căn tin.
Tiểu Cần đang dựa vào bàn với đôi vai hơi run rẩy, chắc hẳn cô ấy vẫn còn đang bị tổn thương. Thư Sa lại không có mặt ở đây một lần nữa, có lẽ cô ấy đã bị gọi vào phòng giáo viên vì bà hiệu trưởng với quả đầu hai mái đó quá sợ để có thể chỉ trích tôi do đó bà ta muốn trút giận lên lớp trưởng của cả lớp.
Đúng là một bà già đáng khinh!
Tóc và quần áo của Tiểu Cần đều đã khô, phần duy nhất vẫn còn bẩn là một vệt ố nhỏ còn sót lại trên cổ áo cô ấy. Cô ấy có lẽ đã phải dùng hết cả thời gian nghỉ trưa và thậm chí còn chẳng thể bỏ bụng một tí đồ ăn nào?
Tôi lấy bút từ hộp bút của mình, lật sách giáo khoa, mở nắp bút và trải giấy ra… Động tác của tôi rất nhẹ nhàng và im lặng như thể tôi sợ tiếng động của mình sẽ làm phiền tới Tiểu Cần vậy.
Mọi người đều sợ rằng lão Trương sẽ tạt qua để kiểm tra tình hình bất ngờ nên phòng học rất yên tĩnh. Âm thanh duy nhất có thể nghe được chỉ là tiếng sột soạt của bút trên giấy
“Tôi…”
Tại sao tôi lại đột nhiên không thể thốt lên bất cứ điều gì! Chẳng phải tôi là người bàn về các vấn đề chiến sự ở Trung Đông hay là các hoạt ảnh võ thuật còn nhanh hơn cả khẩu 6 nòng sao? Đây chỉ là một lời xin lỗi!
Tôi bất lực ngẩng mặt lên và chẳng hy vọng gì tới việc một ai đó có thể sẽ giang tay giúp đỡ. Tuy nhiên, ở đằng xa trong lớp vẫn có 1 cô bạn học “Loa phóng thanh” cũng đang quan sát tiến triển giữa tôi và Tiểu Cần
Cô gái đó thậm chí còn ra hiệu rằng “Chúc may mắn, tôi ủng hộ bạn” nữa chứ
Cô ấy quả là xứng đáng với biệt danh nữ hoàng nhiều chuyện!
“Tiểu Cần, tôi”
Tiểu Cần vẫn đang cong người nằm trên bàn, cùng với một số chuyển động lạ từ phía dưới bàn học
Eh? Cô ấy vẫn đang chép thơ mà đúng không? Làm sao cô ấy có thể nhìn rõ được nếu ngồi trong tư thế như vậy? Liệu có đủ ánh sáng không? Chà tôi đoán người ta không chỉ có thể vừa đánh máy vừa không nhìn mà nếu pro hơn thì họ còn có thể vừa nhắm mắt vừa viết luôn ấy nhỉ
“rộp rộp”
Khoan, dừng khoảng chừng là 2 giây, cái này còn chẳng phải âm thanh chép bài, cô ấy đang làm cái quái gì vậy! Tiếng cô ấy khóc nghe dị như vậy á? Hay cô ấy hận tôi đến nỗi không thể kiềm chế được mà gặm luôn cả cái bàn?
Tiểu Cần cuối cùng cũng nhận ra tôi đang lén liếc nhìn mình, vì vậy cô ấy ngẩng đầu lên, mắt vẫn còn rơm rớm. Cô ấy đang cầm một cái bánh mì ngọt nhân dừa, và vụn dừa thì dính hết cả lên đôi môi cô ấy.
Vậy ra cô ấy cong người xuống như vậy chỉ là để ăn vụng trong lớp, cô ấy chuyển động cứ như một con hamster ấy! Ăn trong khi khóc, đúng là một cô gái đặt việc ăn lên đầu đúng nghĩa!
nhìn thấy tôi đang săm soi ổ bánh mì, Tiểu Cần thận trọng dời ổ bánh mì ra xa như thể cô ấy không muốn tôi cướp lấy vậy.
“Ít nhất hãy cho tớ thời gian để ăn xong ổ bánh mì này đã, sau đó cậu vẫn có thể tiếp tục bắt nạt tớ nhé, làm ơn?” Tiểu Cần cầu xin một cách đáng thương
Trời à, cô gái này nghĩ tôi nhỏ nhen đến thế sao, tôi không hề muốn bắt nạt cô ấy ngay bây giờ! Nếu cô ấy không lên tiếng trước như vừa nãy thì tôi đã có thể xin lỗi cô ấy rồi!
Kể cả khi đã bị tôi bắt nạt một cách tệ hại, cô ấy vẫn cứ dửng dưng như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nếu cô ấy cứ như vậy thì mặc cảm tội lỗi của tôi rồi sẽ biến mất hết! Nếu tôi không còn cảm thấy mình là người có tội, tôi sẽ lại dựng lên bức tường phòng thủ ngăn cách cả hai một lần nữa mất.
“Cứ ăn từ tốn đi, tôi sẽ không cướp nó đâu. Để tôi che chắn giúp cho, tôi sẽ báo cho cô biết nếu lão Trương quay lại”
Chà cô ấy rõ ràng không hề tin tôi luôn kìa, Tiểu Cần cắn ổ bánh mì của mình mỗi lúc một nhanh hơn. Vì khuôn miệng nhỏ nhắn, có vẻ cô ấy cần nhiều thời gian hơn để có thể ăn hết một ổ bánh mì bình thường.
Giờ thì cuối cùng tôi cũng có thể thanh thản chép thơ được rồi. Tôi chép xuống một vài dòng, không tệ nếu tôi phải tự nhận xét. Mỗi dòng thơ kế tiếp nhau càng lúc lại càng xấu đau xấu đớn!
Tay áo của tôi đột nhiên bị Tiểu Cần giật lấy. Cô ấy nắm rất chặt nhìn tôi ra vẻ cầu cứu. Cô ấy không nói gì cả và chỉ đưa ra một bộ mặt có vẻ đau khổ.
Đừng nói với tôi… cô ấy mắc nghẹn vì ăn quá nhanh miếng bánh mì cuối cùng chứ?
Cô ấy vừa lắc mạnh đầu của mình vừa đưa tôi một chai nước chưa mở nắp.
“Cô có…muốn tôi mở hộ ra không?”
Tôi nhanh chóng vặn nắp chai và đưa lại cho cô ấy. Tiểu Cần chụp lấy chai nước và tu từng ngụm lớn cho đến khi lấy lại sắc mặt của mình.
“Phew, tớ được cứu rồi! Nếu bạn học Diệp Lân mà không có ở đây là tớ đã ngủm luôn rồi đó!” Tiểu Cần cường điệu nói
Chẳng phải là bất khả thi để chết bằng một mẩu bánh mì sao? Mà nghĩ lại thì, nếu không phải tại cô ấy sợ tôi sẽ giật ổ bánh mì thì chắc cô ấy cũng sẽ không cố để ăn nhanh như vậy, hơn nữa…
Cô ấy yếu đến cái mức không thể mở được một chai nước á?
Khi cô ấy đang học lớp 5 có lẽ không có một chai nước nào trên trái đất này có thể làm khó được cô ấy. Có thể hiểu là cơ bắp của cô ấy sẽ teo lại một chút vì cô ấy đã ở nhà và không hoạt động gì trong 3 năm, nhưng cô ấy chắc chắn không thể yếu tới cái mức này.
Sắp nghẹt thở tới chết chỉ vì không thể mở được chai nước. Cô ấy chắc chắn là đang diễn trò thôi, đúng không? Cô ấy chỉ giỡn như vậy bởi vì cô ấy muốn thấy được khuôn mặt lo lắng của tôi?
Nhìn thấy đôi mắt nghi ngờ của tôi. Tiểu Cần bắt đầu nói.
“Tớ đã ốm yếu như vậy từ rất nhỏ, không mở được chai nước có phải điều gì lạ đâu”
“Cô vẫn chưa quên cái thiết lập nhân vật đó à! Cô không ngại việc phải nói dối giáo viên sao? Dù sao thì lời nói dối đó của cô vẫn sẽ bị vạch trần trong tiết thể dục mà thôi!”
“Bởi vì tớ bị chứng thiếu máu, nên giáo viên đặc cách cho tớ miễn lớp thể chất hoặc là chỉ được quan sát từ bên ngoài thôi”
“...”
Cô, người thậm chí còn đủ điều kiện để tham gia 3 môn phối hợp lại đang ở đây diễn như mình là nàng Lâm Đại Ngọc yếu đuối và quan sát chúng tôi từ xa. Sở thích bệnh hoạn gì vậy
Nó cứ như kiểu Phan Trường Giang và Quách Kính Minh thì chơi bóng rổ trong khi Diêu Minh với Kobe Bryant thì đang ngồi trên ghế khán giả rồi khen là “Các cậu chơi tốt đấy, chúng tôi không thể làm như vậy được vì cơ thể của cả hai chúng tôi đều đã yếu ngay từ khi còn nhỏ” vậy
“Bạn học Diệp Lân” Tiểu Cần đột ngột hỏi “Chiều nay cậu có định ngừng bắt nạt tớ không”
“Ừm…tôi định vậy” Tôi xấu hổ gật đầu.
Tiểu Cần hạnh phúc và bắt đầu ngân nga một ca khúc nào đó, có vẻ là giai điệu từ anime ‘Cô nhóc Maruko’. Cô ấy vừa ngân nga bài hát đó vừa chép bài thơ, việc đó khiến cô ấy chép bài hiệu quả thật!
Tôi cũng nhanh chóng quay lại bài của mình
Sau khi tan tiết, người đại diện lớp bắt đầu thu lại bài chép của mọi người. Khi tôi còn bận ngẩn ngơ không biết nên dùng thời gian rảnh như thế nào thì lớp trưởng Thư Sa bước vào phòng học.
Cô ấy tiến tới chỗ tôi cùng với một luồng sát khí
Tim tôi đập loạn xạ cả lên, và chân thì cứ theo bản năng mà chạy theo hướng ngược lại thậm chí còn chẳng kịp suy nghĩ gì cả. Phải! Tôi đã chạy lên bục giáo viên! Tôi sẽ sống miễn sao tôi có thể chạy ra khỏi phòng học
“Diệp Lân! Đứng lại đó! Diệp—Lân—!”
Lớp trưởng Thư Sa hét tên một cách giận dữ và càng lúc càng kinh khủng hơn với mỗi lần gọi tên tôi. Tách ra khỏi đám đông, cô ấy chạy theo tôi với những sải dài.
Kết cục thì, tôi đã bị mắc kẹt bởi cả biển học sinh rời khỏi lớp sau tiếng chuông reo và bị chặn lại ở hành lang bởi Thư Sa
Thư Sa không phải là một cô gái nhỏ nhắn. nếu tôi và cô ấy đứng cạnh nhau thì cô ấy cao ngang mũi tôi và cao hơn Tiểu Cần nửa cái đầu.
Bởi vì cái aura kinh dị của mình mà bất cứ thằng con trai nào đứng trước mắt cô ấy đều bị áp bức về mặt tinh thần tới cái mức mà họ còn chẳng thể thẳng lưng được.
Tất nhiên, tôi không hề thể hiện điều đó trên khuôn mặt mình. Tôi, một người đàn ông thực thụ không bao giờ thỏa hiệp hay thừa nhận thất bại. làm sao có thể bất ngờ chịu thua trước áp lực của một người phụ nữ chứ hả.
“Tại sao cậu lại phải cố chạy khỏi tôi?” Lớp trưởng hỏi .
Dĩ nhiên là tôi phải chạy khỏi cô rồi! Mặt cô chẳng phải là khuôn mặt để trò chuyện tí nào, và tên của cô thì cứ như tên của nhân vật mạnh kinh khủng trong ‘Bắc đẩu thần quyền’ ấy. Nếu tôi mà vô tình để cô giết bằng mấy cái kĩ thuật boxing tự tạo nào đó, thì chẳng phải là sai quá sai lắm sao!
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng làm sao tôi có thể nói ra được
“Tôi không trốn khỏi cậu, đừng tự cao như vậy chứ lớp trưởng, tôi chỉ đi giải quyết nỗi buồn của tôi mà thôi!”
phong cách lưu manh thứ thiệt, tôi phục khả năng diễn xuất của tôi quá.
“Hiệu trưởng đã nói với tôi về tất cả mọi chuyện xảy ra tại căn tin rồi”
“Eh, ý cậu là việc tôi vô tình tìm thấy và trả lại thẻ ăn trưa cho idol của trường ấy hả? Cả trường biết chuyện đó rồi sao? Ahh, trời ạ tôi xấu hổ quá. Tôi chỉ đang học tập Lôi Phong làm việc nghĩa và rời đi một cách vô danh thôi…”
“Câm ngay”
Tôi sợ hãi và nín bặt
“Tôi đang nói tới chuyện cậu đổ CoCa lên đầu Tiểu Cần”
Lớp trưởng tức giận đến mức môi cô ấy run hết cả lên, mái tóc đen thì khẽ lắc lư một cách vô định.
Đôi mắt cô ấy sắc lẹm như con chim ưng sắp cất cánh, đôi mắt đen sâu thẳm như có thể nhìn thấu phần tâm can bên trong linh hồn con người.
Tôi không thể nói được gì cả.
Tiểu Cần đột nhiên lao ra khỏi lớp học, vượt qua lớp trưởng và ôm chặt cánh tay tôi. Cô ấy bám lấy cánh tay tôi như thể tôi và cô ấy thực sự rất thân thiết với nhau.
“Lớp trưởng, cậu nhầm rồi!” Tiểu Cần vừa tươi cười vừa nói. “Tớ và cậu ấy, thực ra đã quen biết nhau từ lâu, tận từ khi chúng tớ còn là những đứa trẻ cơ! Chúng tớ chỉ đang nghịch ngợm một chút trong tiết ngôn ngữ thôi”
Rõ ràng Thư Sa rất ngạc nhiên khi Tiểu Cần đứng ra bênh vực tôi.
“Đừng có nói dối mình! ngay cả khi cậu chỉ đang nghịch ngợm trong tiết ngôn ngữ, thì chuyện xảy ra tại căn tin chắc chắn không phải là một trò đùa”
“Đó chỉ là một tai nạn do bạn học Diệp Lân không cẩn thận thôi, dù sao thì quần áo tớ cũng đã khô rồi” Tiểu Tần tiếp tục giải thích
“Lớp trưởng—Cậu không tin tớ sao?” Tiểu Cần tuyệt vọng mong cho Thư Sa tin cô ấy
“Tớ là hàng xóm với Diệp Lân kể từ khi còn nhỏ, ba mẹ chúng tớ cũng quen biết nhau nữa. Chúng tớ là bạn thuở nhỏ đó. Mặc dù chúng tớ có đôi khi đánh nhau, nhưng cả hai đều sẽ mau chóng làm lành thôi! Phải không Diệp Lân”
Tiểu Cần nhìn về phía tôi để xác nhận, trong hoàn cảnh này tôi chỉ có thể rên rỉ gật đầu.
khoảng thời gian nghỉ sau tiết học thực sự rất quý giá và tiếng chuông báo hiệu tiết tiếp theo cũng sắp sửa vang lên. Lớp trưởng thì lại thấy nạn nhân đang bảo vệ tôi nên cũng lúng túng không biết làm gì
“Các cậu có thể quay lại lớp học, tôi sẽ điều tra tình hình cẩn thận hơn vào lần sau” Lớp trưởng vẫy tay ra hiệu cho chúng tôi rời đi.
Tôi phải bước đi một cách lúng túng vì Tiểu Cần vẫn còn đang ôm tay mình, nhưng cô ấy có vẻ vui vì một lý do nào đó.
Lớp trưởng bỗng nhiên ngừng tôi lại từ phía sau.
“Diệp Lân tại sao cậu lại quay về lớp học? Nỗi buồn của cậu đột nhiên tắt à” Thư Sa liếc nhìn và thờ ơ lặp lại những lời thô tục của tôi.
“Tôi không cần phải đi nữa! trời nóng quá, nên cơ thể tôi đã tự tái hấp thụ luôn rồi”
Thư Sa khịt mũi khinh thường
“Còn nữa bạn học Tiểu Cần, mình sẽ hỏi lại cậu nghiêm túc lại một lần nữa. Mong rằng cậu sẽ nói sự thật cho mình biết. Cậu ta chắc chắn đang không nắm thóp và đe dọa cậu đúng không?”
bên eng để là scaredy-pants head ai không biết thì có thể search gg xem ảnh thử cũng dc