Chương 11: Lần đầu đổ máu
Tiểu Cần kéo và hơi dịch ghế của mình lại gần phía tôi
Cô ấy thật sự nghiêm túc có ý định cảm nhận cái “ấy ấy”của tôi!
Nhưng bởi vì có một lối đi được xếp giữa 2 bàn học kề nhau, nên nếu chỉ xê dịch cái ghế gần hơn một chút thì cũng chẳng có cách nào mà cô ấy có thể chạm vào tôi một cách tự nhiên cả
Tôi cũng đã phải nỗ lực cong người lắm thì mới giẫm được vào đôi giày của cô ấy lúc trước mà!
Có vẻ cũng nhận ra điều này nên Tiểu Cần bĩu môi một cách hờn dỗi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm và cố gắng hạ nhiệt cái ham muốn đang sôi sục của mình
“Thầy ơi—”Tiều Cần đột nhiên giơ tay lên
Cô ấy đang cố làm cái quái gì thế! Đừng nói là cô ấy muốn thu hút sự chú ý của giáo viên đấy chứ! Vấn đề đặc biệt của tôi ở đây vẫn chưa kịp xử lý xong! Hay là cô ấy đang cố méc tôi với giáo viên! Cô ấy muốn tôi phải nhục nhã tới mất mặt trên lớp chắc?
Chẳng phải cô nói cô thích tôi à? Tôi có bị coi là một tên siêu biến thái cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cô nữa sao? Giờ thì tôi chắc chắn rồi, cô quay lại đây là để trả thù! Một cuộc trả thù nhắm vào trạng thái tinh thần, danh dự và phẩm giá của tôi. Đây sẽ là một cuộc trả thù tàn nhẫn nhất, tàn nhẫn hơn tất cả sự sỉ nhục mà tôi phải chịu khi mà cô ta còn là “Tiểu Bá Vương”
Giáo viên lịch sử vừa quay trở về bạn của “Miệng Rộng” thì dừng lại để xem Tiểu Cần muốn phát biểu gì
“Thưa thầy— em chỉ mới chuyển tới trường vào ngày hôm nay vì vậy em vẫn chưa có sách giáo khoa lịch sử của mình. Liệu em có thể xem chung sách với bạn học Diệp Lân kế bên được không ạ?
Vậy ra đó là kế hoạch của cô ấy!? Nhân tiện, Tiểu Cần à, cái kỹ năng bốc phét của cô nó phải ở cái tầm vũ trụ luôn rồi! Rõ ràng mới lúc này chẳng phải chính cô là người dựng cuốn sách lịch sử lên như cái vách ngăn trên bàn học sao ! Và trong lúc cô đang phét với giáo viên, thì quyển sách lịch sử vẫn đang nằm chình ình trên bàn của cô đó! Quyển sách nó sẽ uất ức tới khóc vì cô chỉ dùng nó cho mỗi mục đích như vậy thôi đấy!
Giáo viên lịch sử gật đầu của mình ra hiệu đồng ý
“Được, nếu bất kỳ ai lỡ bỏ quên sách giáo khoa của bản thân ngày hôm nay, các em được phép xem chung với bạn học ngồi bên cạnh”
Tiểu Cần hạnh phúc đáp “em cảm ơn thầy” rồi sau đó ngang nhiên đứng dậy kéo ghế của mình. Cả lớp đều có thể nghe thấy tiếng kéo lê cái chân ghế trên sàn
Cái ghế được chuyển tới ngay bên cạnh tôi
“Đó mới là những người bạn thuở nhỏ thật sự, thật là một mối quan hệ tuyệt vời…” Một vài cô gái thận trọng nói
“Tôi không thể tin nổi Diệp Lân lại là cặp đầu tiên trong lớp của chúng ta…”
“Với một cô gái tử tế như Tiểu Cần, liệu cái thằng đó có chịu cải tà quy chánh không?”
Câm giùm đi mấy cái con nhiều chuyện! Đừng có mà cố tận dụng cái đống hổ lốn mà Tiểu Cần bịa ra! Không là tao bán bọn mày sang Đông Nam Á thật đấy!
Tiểu Cần chỉnh lại vài nếp gấp trên váy sau đó bình thản ngồi xuống bên cạnh tôi. Cô ấy kéo cuốn sách giáo khoa của tôi ra giữa để làm cho chúng tôi giống như đang thực sự chăm chú học.
Nhưng dưới gầm bàn, cô ấy lại bí mật đặt tay lên đùi tôi.
Bởi vì chỗ ngồi của tôi gần cửa sổ, nên những ngón tay trắng trẻo của Tiểu Cần cứ như đang tỏa sáng dưới cái nắng chói chang của buổi chiều.
Thật khó mà tin được cái nắm tay của bàn tay trắng như hoa huệ này lại được dùng để chà đạp lên giá trị của bản thân tôi ngày này qua ngày khác.
Cô ấy chỉ để tay như vậy thôi sao? Nó chẳng ảnh hưởng gì tới tôi hết đúng không?
Giáo viên lịch sử tiếp tục bài giảng của mình. Tôi chăm chú nghe xem cái cách mà tên hoạn quan Cao Lực Sĩ hành quyết công khai Dương Quý Phi trước ngôi đền.
Hoàn hảo! Miễn là tôi giết tất cả phụ nữ trên thế giới này, nhân loại sẽ được cứu!
Hở! Hình như logic của tôi nó đang sảng dần đều rồi? Nhưng kệ, ai mà thèm quan tâm cơ chứ!
Nếu không còn phụ nữ! bố tôi sẽ không còn phải chịu đau khổ mỗi ngày nữa. Tôi cũng sẽ không phải đau đớn bởi vì Tiểu Cần!
Nắm đấm của Tiểu Bá Vương thì không bao giờ biết nói dối. Nhưng cái cách mà Tiểu Cần thể hiện, biểu cảm từng lời nói hay cử chỉ thì có lẽ chỉ toàn là dối trá! Tới cái mức mà chính họ còn chẳng thể tin vào bản chất của chính mình.
Tôi không muốn phải chung sống với một sinh vật đáng sợ như vậy! Tại sao họ không thể cứ trông đáng sợ giống một con rắn hổ mang đi! Cớ sao nụ cười và nước mắt của họ cứ phải làm đảo lộn cả thế giới chứ!
Còn nữa, nhanh mà xìu xuống đi cái lều đáng hổ thẹn này!
Tôi suy nghĩ về những chuyện đó trong một chốc. Nhưng có vẻ đã tới giờ Tiểu Cần “quậy” rồi.
Tiểu Cần một tay thì cầm sách cùng với tôi, nhưng tay còn lại thì đang mò mẫm trên quần tà lỏn của tôi
Đừng có mà di chuyển! Đừng có mà tiến lại gần! Nếu còn tiến hơn nữa là cô vào vùng quân sự hạn chế đấy! Đó là kho vũ khí! Là lò phản ứng hạt nhân! Cô không được ấn vào cái nút màu đỏ đó! Nếu bất kì người du hành bất cẩn nào vô tình chạm vào, nó sẽ nổ tung đấy!
Mặc dù tôi có thể đưa tay ra để ngăn Tiểu Cần lại, nhưng e rằng như vậy sẽ gây náo động quá lớn và thu hút sự chú ý của mọi người
Nắm lấy tay của cô ấy cũng không phải một ý hay. Nếu cô ấy gây nên bất cứ tiếng ồn nào, tôi sẽ lập tức bị coi như Minh Béo ngay
“A Lân, cơ bắp của cậu rắn chắc quá!”
Cô ấy dám thoải mái sử dụng tên riêng của tôi! Cơ bắp này là để dành cho tới ngày tôi có thể hạ gục Tiểu Bá Vương, những chiến binh này được rèn giũa qua các cuộc tập luyện chẳng màng ngày đêm! Hành động nhào nặn chúng của cô thật là bất kính
“A Lân mạnh mẽ như vậy muốn ra tay với tớ, tớ chắc chắn chẳng có cơ hội chống cự đâu, phải không?”
Dừng ngay những lời gợi ý với cái vẻ mặt phấn khích như vậy đi! Và đừng có nói với tôi là cô lúc nào cũng làm mấy trò ‘thân xác’ này với những người khác đấy?
“Tớ thực sự muốn được ôm bởi khuôn ngực rộng rãi của A Lân cậu, và sau đó được thì thầm vào tai câu nói ‘anh yêu em’ Ahhh”
Tôi sẽ không nói những lời đó đâu! Tôi ghét cô! Tôi ghét cô đến nỗi mà tôi còn phải cắn răng mà chịu đựng điều đó.
“Sau khi được cậu thủ thỉ 3 từ kỳ diệu đó thôi, là cơ thể tớ chắc chắn sẽ tự mềm nhũn ra tới mức chẳng thể động đậy gì luôn, tới đó tớ sẽ để cho A Lân cậu xử lý phần còn lại,...”
Làm ơn đừng nói nữa, tôi cầu xin cô đấy, lò phản ứng hạt nhân của tôi sắp xảy ra sự cố rồi
“Hở? Bạn học Diệp Lân, có vẻ như cậu đang giấu thứ gì đó thú vị trong túi của mình đấy!”
Tiểu Cần đang biểu hiện như thể cô ấy vừa khám phá ra một chân trời mới vậy
“Ha để xem cậu có những món đồ tốt gì nào”
Hoàn toàn phớt lờ ý kiến của tôi, cô ấy thọc tay vào trong
Không! Hỗ trợ, hỗ trợ! Cô ấy đã đi quá xa rồi! Làm sao mà mọi chuyện lại thành ra như thế này! Đừng có mò mẫm tìm kiếm trong túi của tôi nữa! Chỉ 1cm nữa thôi! Sự cọ xát dữ dội quá! Thêm nữa là nó thực sự sẽ bắn đấy!
Trong môi trường học thuật thiêng liêng này, trước mặt tất cả bạn học và giáo viên nghiêm túc này, tôi sẽ khai hỏa !
Nếu điều đó thật sự xảy ra, tôi sẽ không bao giờ có thể đối mặt với lớp học mà tôi đã vấy bẩn mất! Nếu tôi làm một hành động đê hèn như vậy, tôi không còn quyền được sống nữa! Tôi sẽ tự buộc thắt lưng mình vào một tảng đá, bỏ thuốc diệt chuột vào miệng, mổ bụng rồi ra cầu Giang nhảy tự tử! Tôi thực sự sẽ, tôi sẽ chết cho cô xem!
Nghĩ vậy, tôi nhanh chóng mở hộp bút của mình, lấy một chiếc compa và đâm thật mạnh vào vùng thịt giữa ngón cái và ngón trỏ
Một lỗ! Hai lỗ! Ba lỗ!
Máu lấm tấm dính vào cây kim compa theo từng nhát đâm liên tiếp, cơn đau dữ dội cuối cùng cũng có thể thay đổi sự chú ý của tôi
Nó đau, và tôi cũng chẳng mong muốn như vậy… nhưng nó xứng đáng!
Tôi lấy lại bình tĩnh, ngồi thẳng lưng và lạnh lùng nhìn Tiểu Cần
Cô ấy tự giác rút tay ra khỏi quần tôi
“Bạn học Diệp Lân, xin lỗi…” Tiểu Cần lắp bắp hối hận
“Nếu một lời xin lỗi là đủ, Dương Quý Phi đã không bị thắt cổ tới chết”
“Điều đó…tớ thực sự xin lỗi. Bởi vì tớ đã lỡ đọc quá nhiều shoujo manga với những tình tiết tương tự thế này. Ngay cả khi tớ thực sự không hiểu những nhân vật đấy, tớ vẫn muốn thử sao chép hành động của họ. Lúc đầu tớ chỉ nghĩ là nó rất vui, nhưng sau đó tớ dần trở nên quá nhập tâm vào nhân vật và không thể nào thoát ra được”
“Cô đang muốn ám chỉ điều gì, ý cô tôi chỉ là món đồ chơi vui vẻ thôi sao?”
“Đúng vậy, những điểm hấp dẫn của bạn học Diệp Lân sẽ khiến mọi người bị mê mẩn dẫn đến nghiện ngập luôn đó”
“Tôi có thể hiểu ý của cô có nghĩa tôi là ma túy không! Chúng chẳng tốt lành gì cho sức khỏe của cô đâu, nhanh bỏ đi mà làm người”
“Tớ không thể nữa, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi,...”
“Cho dù cô có hối lỗi bao nhiêu đi thì nữa thì cũng vô dụng thôi”
“Vậy… nếu cậu vẫn chưa thể tha thứ thì hãy chạm vào tớ đi!”
Ai mà muốn chạm vào cô chứ! Việc đó chỉ tổ làm nòng súng đã nguội của tôi nóng lên nữa mà thôi
Khuôn mặt của Tiểu Cần tỏ vẻ đáng thương
“Ngài Diệp Lân, không chỉ đùi đâu, ngài còn có thể chạm vào bất cứ đâu trên cơ thể tiện dân mà ngài muốn…”
Nói rồi cô ấy quay đầu sang một bên trong khi người thì vẫn còn run rẩy. Cứ như cô ấy là một người hoàn toàn khác với kẻ vừa mới quấy rối tôi khi nãy
Cô thay đổi thái độ mau lẹ đấy! Miễn là hoàn cảnh không còn phù hợp nữa thì cô lại ngay lập tức thay đổi ý định!
Lúc thì là ác quỷ, lúc thì ngây thơ như bông hoa trắng, Cô đủ điều kiện để trở thành kẻ rối loạn đa nhân cách rồi đấy
“Cậu không thích tớ gọi cậu là ngài sao? Vậy thì bạn học Diệp Lân, làm ơn hãy chạm vào tớ đi. Tớ đã gây ra một tội lỗi không thể thay thế. Tớ đáng phải nhận bất kỳ hình phạt nào”
Cô có biết! Tất cả những tội lỗi nhiều đến mức không thể đếm được mà cố đã gây ra trong suốt nhiều năm ròng! Nhanh quỳ xuống chép kinh sám hối dài một triệu chữ cho tôi!
“Bởi vì bạn học Diệp Lân đã hứa sẽ không bắt nạt tớ chiều nay…Vì vậy như một sự trao đổi, chắc là không thoát được chuyện bạn học Diệp Lân đụng chạm cơ thể tớ rồi”
Tiểu Cần nói với giọng tuyệt vọng, như một con rối hỏng
Cô đang nói cái gì thế! Với cái logic đó, chẳng phải tôi lại là kẻ xấu lần nữa sau? Bởi vì vậy mà cô biến mình thành nạn nhân, và trong khoảng thời gian không bị bắt nạt, thì cô chỉ có thể khóc lóc và hi sinh cơ thể mình, Cô đang cố biến tôi thành kẻ quấy rối tình dục đấy à?
Nhìn đi, những lỗ trên mu bàn tay tôi vẫn đang chảy máu đó! Tôi vẫn còn có thể nghe tiếng máu chảy, nó đang phun như mạch nước kia kìa! Rồi cả lớp sẽ đầy máu chảy của tôi mất!
Mà nghĩ lại thì, cô chẳng phải vẫn là người duy nhất bắt nạt tôi, không phải sao? Cô nhuộm tay tôi trong máu chỉ trong ngày đầu tới trường. “Tiểu Bá Vương” đang cười điên cuồng trong cô, đúng không?
Cô muốn chơi đùa tôi tới chết như vậy sao? Nhậm Tiểu Cần!
(Uk chứ con người không thể nào ngu như vậy được) (nguyên văn đúng phải là bị coi như kẻ thù số một của công chúng)