Chương 8: Sự sỉ nhục tại căn tin
Tôi rất may mắn vì lão Trương thường thích lên tiết muộn, do đó lão ấy cũng sẽ giữ chúng tôi ở lại trễ hơn một chút. Sau khi lão ta chậm chạp tan tiết của chúng tôi thì cũng đã quá trưa và tới giờ dùng bữa.
Có rất ít người sẽ tự mang bữa trưa cho mình, hầu hết họ sẽ tìm cách lấp đầy cái dạ dày trống của mình ở căng tin trường, mua bánh mì ở quầy đồ ăn nhanh hoặc chọn ăn bên ngoài.
Tôi thuộc team căn tin trường, chủ yếu thì là do nó tiện thôi. Đã 12h15 rồi nên món heo quay được phục vụ ở căn tin có lẽ gần như đã hết sạch.
Lớp trưởng Thư Sa vẫn liếc nhìn chằm chằm vào chỗ của tôi, tuy nhiên cô ấy làm vậy không phải để gây sự mà là do cô ấy muốn mời Tiểu Cần dùng bữa với nhóm cô ấy. Dù sao thì, ông trời cũng đứng về phía của tôi, tôi không biết tại sao nhưng lão Trương đã đột ngột can thiệp và thảo luận hàng tá thứ với cô ấy ở hành lang.
Tiểu Cần tiến về phía tôi
“Bạn học Diệp Lân, cậu có muốn dùng bữa với tớ không?” Cô ấy nắm hai tay trước ngực với vẻ mặt đầy mong đợi
Tôi không nói không rằng mà ngay lập tức lao đi.
Hãy chiêm ngưỡng tốc độ có thể chạy 100m trong 13,5 giây của tôi! Mặc dù chân tôi có thể ngắn nhưng tuyệt nhiên tôi không sẽ không thua kém bất cứ thằng nào trong đội điền kinh của trường hết!
Tôi lao nhanh xuống hành lang và hoàn toàn bỏ ngoài tai tiếng la hét của Tiểu Cần ở phía sau.
Tôi không nghe! Tôi không nghe! Tôi không nghe thấy gì hết! Miễn là tôi vượt qua vận tốc âm thanh thì tôi sẽ không phải nghe thấy tiếng Tiểu Cần la hét nữa!
Các bạn học ở hành lang lần lượt né tôi ra
Một người nào đó trong hội học sinh lên tiếng nhắc nhở “Không được chạy trên hành lang”, nhưng sau khi nhìn thấy mặt tôi thì cậu ta im bặt.
Thật ra, khi Tiểu Cần còn là Tiểu Bá Vương thì cô ấy có thể chạy rất nhanh (do có một đôi chân dài)
Có một lần, cô ấy dễ dàng đuổi kịp tôi từ phía sau và rồi dọng đầu tôi xuống bùn
Vào khoảng thời gian đó, đường xá trong khu phố tôi đang ở trong tình trạng kinh khủng khiếp, cứ mỗi khi trời mưa là đường lại sình lầy, bùn ở khắp mọi nơi
Cô ấy lúc nào cũng cười cợt và chế nhạo tôi như: “Để tao giúp mày gội đầu nào!” hoặc “Ngay cả lừa hoang thì cũng cần phải vệ sinh cá nhân đấy!”
Ah tôi lại đang hồi tưởng về những kí ức không thể tha thứ được trong quá khứ! Tôi phải học cách trưởng thành thôi…
Tiểu Cần đã ngã xuống bằng mông khá mạnh trong lớp, bởi vì vậy nên cô ấy mới chưa đuổi kịp tôi đúng không?
Hay cô ấy đã không còn có thể chạy nhanh như trước nữa?
Tại sao một nỗi buồn không thể giải thích được lại bắt đầu làm phiền lòng tôi như vậy?
Sau khi điên cuồng lao đến căn tin trường, tôi không ngạc nhiên lắm khi hầu hết các trận chiến tranh giành đồ ăn đã chấm dứt. Chén và bát đĩa nằm ngổn ngang khắp nơi cùng với một bà thím vô hồn đang lau bàn một cách ủ rũ.
Mặc dù chả còn bao nhiêu món có thể chọn, nhưng Tiểu Cần chắc sẽ không thể xuất hiện ở đây đâu?
Vì cô ấy không có đồng phục nên hẳn là cô ấy cũng sẽ chưa có thẻ ăn của mình?
Căn tin 28 của trường trung học cơ sở chúng tôi chỉ phục vụ cho giáo viên và học sinh, nơi này không phải dành cho tất cả mọi người và dĩ nhiên không nhận tiền mặt. (Chỉ điên mới trả tiền để nuốt cái thứ này)
Ngay cả khi cô ấy tỏ vẻ đáng yêu và giả làm vẻ mặt đáng thương để cầu xin tôi sử dụng thẻ ăn của mình, tôi cũng sẽ dứt khoát từ chối.
Tôi sẽ không chi một xu nào cho cô ấy hết! Ngay cả khi tôi có dư dả đi nữa, tôi cũng sẽ không cho cô ấy số tiền mà tôi đã dùng để quyên góp cho Lý Liên Kiệt
Nếu không muốn học tiếp với cái bụng rỗng, thì cô ấy nên nhanh cái chân mà đi mua bánh mì! Hoặc nếu không thì hãy dùng bữa bên ngoài, cái trạm dừng tàu điện ngầm xa hơn thậm chí còn có phục vụ luôn một phần Mcdonald’s đấy! Đằng nào dì Nhậm cũng là một nhà vô địch MMA, thậm chí bà ấy còn là một người nổi tiếng trong làng võ thuật thế giới. Hẳn bà ấy đã cho cô ấy không ít tiền tiêu vặt.
Tôi gọi một suất ăn đậu và thịt, mặc dù còn chả có nổi một lát thịt trong đó, đi kèm với một phần khoai tây chiên, có vẻ còn thừa lại từ hôm qua
Bà phục vụ căn tin đang xúc cơm cho tôi thì mặt nhăn như táo bón!
Thật tệ hại! Thái độ phục vụ đ*u b**i gì vậy?Trình độ nấu ăn còn tệ lậu hơn cả bố tôi! Tôi không muốn khoe khoang đâu nhưng món trứng chiên mà bố tôi làm còn ngon hơn n lần cái thứ rác rưởi này.
Để tự làm dịu bản thân, tôi đi vào khu vực đồ uống lạnh để tự thưởng một ly Coca
“3 USD? Đắt kinh khủng” Tôi bực mình khi nhìn vào thẻ giá.
“Nó chả đắt một chút nào đâu! Nhất là khi so với một ly y chang vậy với giá 7 USD tại Mcdonald’s!” Một ông chú với bộ râu rậm rạp đáp.
Ông chú à, đó là một cái cốc lớn được chứ! Và hơn nữa làm sao ông có thể so sánh cái căn tin tệ lậu này với thương hiệu nổi tiếng toàn cầu như Mcdonald’s được?
Tôi cầm khay mình, cân bằng một cách cẩn thận với ly CoCa và bắt đầu tìm kiếm một cái bàn tương đối sạch sẽ để ngồi.
Còn một số người vẫn rải rác ở nhà ăn, chủ yếu là giáo viên và một vài học sinh
Trong số ít người còn ở đây tôi vô tình chạm vào một bạn nữ sinh và làm đổ một ít nước ngọt lên người của cô ấy
“Tôi vô cùng xin lỗi cậu, bạn học” Tôi vội vàng xin lỗi. Mặc dù có thể trông đáng sợ nhưng tôi không phải là người không có phép tắc.
“Không sao đâu” Nhậm Tiểu Cần vui vẻ đáp
Cô ấy tới đây khi nào vậy! Thậm chí cô ấy còn không đỏ mặt và thở dốc nữa chứ! Ngoài ra cô ấy cũng đã lấy phần thức ăn của mình luôn rồi! Cô ấy chắc chắn biết phép dịch chuyển tức thời! Hơn hết, cô ấy còn có thẻ ăn riêng của chính cô ấy! Trong khi vẫn chưa nhận được đồng phục! Không biết cô ấy có phải là một cô gái tham ăn tục uống không nữa!
“Ngồi xuống đây nào, bạn học Diệp Lân” Tiểu Cần chỉ vào một chiếc bàn trước mặt cô ấy. Chà tôi đoán đây hẳn là chỗ sạch sẽ nhất cái căn tin này rồi.
Cô ấy đặt chiếc khay lên bàn và ngồi xuống, vết bẩn do tôi vô ý làm đổ Coca lên nổi bật trên vai cô ấy.
Bộ đồ kiểu Tây này khá đắt đúng không? Nếu cô ấy mặc chiếc váy này vào ngày đầu tiên tới trường thì hẳn cô ấy phải thích nó lắm. Nếu tôi nhớ không lầm thì cô ấy đã từng nói nếu cô ấy làm bẩn chiếc quần Jean thì dì nhậm sẽ nổi điên lên. Lần này thì cô ấy làm bẩn bộ đồ thật rồi, có lẽ sẽ chẳng có điều gì tốt lành xảy ra khi cô ấy về tới nhà.
“Bạn học Diệp Lân đang ngồi đối diện với tôi ơi?” khi thấy tôi đang nhìn vết ố trên vai, cô ấy mỉm cười
“Đừng lo về điều đó, miễn là cậu vui vẻ ăn trưa với tớ, có lẽ tớ sẽ không-nổi-giận-đâu?” Cô ấy vừa nói vừa làm dấu hiệu chiến thắng bằng đôi tay của mình.
Agg, mắt của tôi, mắt của tôi vừa phải chịu 5000 sát thương! Cô nghĩ cô đang tham gia quảng cáo kem đánh răng chắc? Làm sao cô có thể cười ngọt ngào với tôi như vậy.
Trong khi đặt khay lên bàn, tôi giữ nguyên tư thế có thể ngồi hoặc rời đi bất cứ lúc nào.
Vì ngoại hình và chiều cao của tôi khá nổi bật nên bất kể học sinh hay giáo viên, họ đều cố gắng giữ khoảng cách và ngồi càng xa tôi càng tốt.
Như thể có một vùng sát khí bừa bãi ở quanh tôi vậy, Chỉ có Nhậm Tiểu Cần là ở lại trong vùng này với tôi
Điều này chẳng phải là minh chứng cho mối quan hệ đặc biệt giữa tôi và cô ấy hay sao
Những tin đồn sáng nay chắc đã được lan truyền một cách rộng rãi trong trường rồi? Cả trường hẳn đã cho rằng tôi mới là người theo đuổi cô ấy?
Này này này, bà cô 4 mắt có bộ tóc đần đần kia. Bà là hiệu trưởng mà đúng không?
Nhà trường đã cấm yêu đương nhăng nhít ! Không phải bà là người đã chụp hình hai người bạn cùng lớp hôn nhau bằng điện thoại di động của mình và cuối cùng khiến họ chấm dứt với ý định tự sát sao? Làm gì với tụi tôi đi chứ!
Tôi cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình
Cụ thể thì là hai cô gái vừa mới bước vào căn tin.Hình như họ là hai con nhỏ lúc nào cũng dính như sam với Thư Sa? Cái đám buôn dưa lê nhiều nhất trong lớp! Trong tiết ngôn ngữ chẳng phải hai con nhỏ này chính là thủ phạm vu khống tôi thò tay vào váy Tiểu Cần sao?
Khi thấy tôi và Tiểu Cần đang dùng bữa cùng nhau, họ bất động trong một khoảng thời gian và thậm chí còn không thể lấy một tí đồ ăn nào, họ quay lại đứng ở cửa và bí mật thì thầm điều gì đó
Đi lấy đống đồ ăn chết tiệt của mấy người đi! Trong mọi trường hợp, rõ ràng phụ nữ là sinh vật có thể lấp đầy cái bao tử của họ bằng mấy câu chuyện phiếm. Nếu mấy câu chuyện bịa đặt của họ lại lọt vào lớp tôi một lần nữa thì thanh danh tôi sẽ bị ô uế và không bao giờ sạch lại được mất.
Tại sao cô ấy lại vui vẻ ăn trưa với tôi sau khi bị tôi đối xử tàn nhẫn như vậy?
Trong một khoảnh khắc tôi, tôi nâng cốc coca đó lên và đổ vào đầu Tiểu Cần
Như thể bị ai đó chi phối, tâm trí tôi cứ như bị ma xui quỷ khiến vậy.
Hai đứa con gái đang theo dõi chết lặng trước hành động của tôi và hốt hoảng che miệng lại.
Những gì tôi làm cũng đã khiến Tiểu Cần bất ngờ và chết lặng. Coca nhanh chóng chảy xuống tóc, một số thấm vào quần áo, chủ yếu là chảy vào phần cổ áo. Tiểu Cần không tự chủ được mà run lên.
Cô ấy thậm chí còn không thể hạ nổi dấu hiệu chiến thắng của mình trước khi phần lớn bộ quần áo màu be của cô ấy bị vấy bẩn. Một số phần nước ngọt thậm chí còn bắn lên làm dơ giày cô ấy.
Cô ấy đã bị phủ kín từ đầu đến chân theo nghĩa đen và hoàn toàn bị tôi làm nhục
Trong tích tắc, nước mắt cô ấy ứa ra
Cô ấy bỏ chạy với đôi giày vải của mình chỉ để lại tiếng TA TA TA trên sàn đá cẩm thạch của nhà ăn
Tôi hơi cảm thấy hối hận
Tôi muốn chạy tới và ngăn cô ấy lại, tôi muốn nói rằng tôi không cố ý. Tôi chỉ làm vậy là do tôi đã quá tức giận để có thể suy nghĩ một cách bình thường.
Tôi thấy hai cô gái theo dõi đã chạy theo cô ấy vào nhà vệ sinh. Có lẽ họ muốn giúp Tiểu Cần làm sạch và sau đó thu thập thêm một số tin đồn
“Thật bạo lực… Sao tên khốn đó có thể đối xử với phụ nữ theo cách đó”
“Tôi nghe nói cô gái mới chuyển trường đó mới tới ngày hôm nay và đã bị bắt nạt dã man cả ngày”
“Vậy là cô ấy phải chịu đi chơi với Diệp Lân thì mới được yên ổn sao, nếu không chắc cô ấy phải chuyển trường một lần nữa mất”
Mọi người đều tránh mặt tôi và thì thầm to nhỏ với nhau
Hiệu trưởng đã chứng kiến tất cả sự việc bằng chính mắt bà ấy, nhưng lại coi như không có gì và vẫn tiếp tục bữa ăn của mình
Không phải bà là người luôn nghiêm khắc và hướng tới tinh thần công lý sao? Đây rõ ràng là bắt nạt này không đúng hả? Chẳng phải bà đã khiến hai học sinh định kết thúc cuộc đời mình bằng cách cắt cổ tay à, sao không làm bất cứ điều gì với tôi đi! Hay là vì tôi là một thằng bán ma túy và thích đâm người khác nên thậm chí tôi có chơi đùa và làm nhục cô ấy công khai thì bà cũng sẽ giả vờ như tai không nghe mắt không thấy!
Ngoài ra thì tất cả mấy người, ai ai cũng chỉ biết bàn ra bàn vào trong khi khư khư giữ an toàn cho bản thân, chẳng phải kia là đàn chị khối trên nổi tiếng sao? Thần tượng sinh đẹp và tài năng của trường sơ trung 28? Chẳng phải đàn chị hay tham gia tranh luận trong các tổ chức sinh viên lắm à? Sao không ai đứng ra khiển trách tôi? Tôi đáng sợ đến vậy chắc?
Lớp trưởng Thư Sa và con chó 4 mắt trung thành đâu rồi. Sao lúc cần thì mấy người lại không có mặt hả!
Ai cũng được, nhanh mà mắng tôi đi, như vậy thì tôi mới có cớ để xin lỗi Tiểu Cần được!
Chả ai cả, chả ai đủ can đảm để mà lên án tôi, tôi kìm nén nỗi bực tức của mình và bắt đầu nuốt mấy cái món ăn dở tệ này. Món trứng xào măng tỏi của Tiểu Cần ngày càng nguội ngắt.
Tiểu Cần đã không quay lại, tôi chẳng thiết đụng tới mấy món ăn trên bàn nữa.
Tôi vốn định ngồi đợi đối diện với món đồ ăn đã nguội của Tiểu Cần thì thằng nào đó không sợ chết tát một phát vào lưng tôi, đau kinh khủng!
Tôi nghĩ rằng Tiểu Cần đã quay lại, nhưng khi quay qua sau tôi chỉ thấy một trong hai người đã theo dõi chúng tôi, một cô gái béo với biệt danh ‘Loa phóng thanh’
“Khỏi cần đợi nữa, Tiểu Cần đã quay lại lớp rồi. Muốn thổ lộ gì thì hãy nói với cô ấy sau khi quay lại”
Tôi sững sờ đứng dậy và tiến về lối ra, ‘Loa phóng thanh’ lại hét vào mặt tôi với âm lượng muốn lủng cả màng nhĩ
“Hãy chắc chắn rằng thằng khốn nhà cậu xin lỗi cô ấy một cách đàng hoàng! Nói thật thích ai thì thích cũng đừng có mà đi dùng tới những hành động bạo lực đó”
Tôi đoán là không phải ai cũng sợ tôi. Giờ ngay cả khi tôi đã đối xử với cô ấy như vậy, liệu Tiểu Cần vẫn còn thích tôi chứ.
Chẳng lẽ tôi đã sai? Tôi đã sai ngay từ lúc bắt đầu sao?