Im a mob character who confessed to the wrong heroine

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sau khi được tôi an ủi, em gái đã không thể sống thiếu tôi được nữa

(Đang ra)

Sau khi được tôi an ủi, em gái đã không thể sống thiếu tôi được nữa

本町かまくら

Chẳng mấy chốc, tôi nhận ra bản thân mỗi ngày đang phải đối mặt với những lời tỏ tình và hành động có phần quá khích từ cô em gái này.

18 310

Tôi chuyển sinh thành một tên quý tộc phản diện và mong muốn bị trục xuất khỏi đất nước, thế nhưng cô công chúa ám ảnh với tôi lại không cho phép điều đó!

(Đang ra)

Tôi chuyển sinh thành một tên quý tộc phản diện và mong muốn bị trục xuất khỏi đất nước, thế nhưng cô công chúa ám ảnh với tôi lại không cho phép điều đó!

リヒト

Tuy nhiên vì lí do gì đó, vị hôn thê đãng lẽ phải khinh thường cậu, lại trở nên ám ảnh nhân vật chính và không để cậu ấy ra đi?

51 1032

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

35 560

Tôi Nhặt Được Nhân Vật Phản Diện Bị Bỏ Rơi Trên Tuyết

(Đang ra)

Tôi Nhặt Được Nhân Vật Phản Diện Bị Bỏ Rơi Trên Tuyết

Lanquin

"Em không thể dụ dỗ ai đó rồi bỏ đi như vậy được."

1 15

Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

(Đang ra)

Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

Jajamaru

Không còn cách nào khác, tôi đành phải sử dụng sự dễ thương vô đối của Yumie để có thể mang lại nụ cười cho gia đình của mình thôi!

39 2735

WN - Chương 06

TÔI VÀ NỮ CHÍNH

Tôi không nhớ rõ mọi chuyện diễn ra như thế nào sau lời mời của Hinamori, nhưng bây giờ tôi đang ghép cặp với cô ấy trong tiết mỹ thuật này.

“Có chuyện gì vậy, Shinohara?”

Shinohara có vẻ như muốn nói gì đó với tôi. Nhưng khi tôi hỏi, cô ấy lại quay mặc đi, có vẻ không hài lòng. Hinamori cũng trưng ra một biểu cảm tương tự với tôi. Chuyện gì vậy? Tôi lại làm sai gì à?

“Không có gì đâu.”

“Vậy sao?” Những người hay bảo không có gì hầu như là nói dối.

“Được rồi, các em có thể ra ngoài nhưng phải nhớ quay lại khi hết tiết nhé. Nhớ, đừng có trốn tiết.”

Nội dung của tiết này là các học sinh sẽ bắt cặp với nhau, sau đó vẽ chân dung và nộp khi hoàn thành. Không có giới hạn về địa điểm, nhưng vẫn phải ở giới hạn khuôn viên trường.

Mọi người đều ra ngoài để làm bài nên đã bắt đầu di chuyển ra khỏi lớp.

“Hayakawa-kun, mình nhờ cả vào cậu.”

“Tôi cũng vậy.”

“Vậy giờ chúng ta đi thôi, nhỉ?”

Thời tiết hôm nay hôm nay cũng đẹp, tôi gật đầu và rời khỏi lớp học.

“Hinamori, cậu quyết định làm ở đâu chưa?”

“Vâng, mình biết có một nơi thích hợp. Mình cũng xin lỗi vì mời cậu một cách đột ngột như vậy.”

“Tôi không phiền đâu. Nhưng tại sao lại là tôi?”

“À thì… nói ra có hơi ngại nhưng mình chưa trò chuyện với bất kì bạn nam nào ngoài cậu. Nên mình nghĩ bắt cặp với cậu thay vì một người lạ sẽ giúp mình an tâm hơn.”

Quả thật, có rất nhiều người đã tiếp cận với Hinamori, nhưng họ dường như quá hung hăng. Điều này cũng khiến cô ấy trở nên cảnh giác và xa lánh họ.

Hinamori tiếp tục nói với giọng ngại ngùng: “Bên cạnh đó… mình vẽ khá tệ. Nhưng mình nghĩ cậu sẽ không cười nhạo bức tranh của mình. Mình biết cậu tốt bụng.”

Tôi biết rằng Hinamori vẽ không được đẹp, nhưng từ bao giờ cô ấy lại cho rằng tôi là một người tốt bụng vậy?

“Nhưng đừng hiểu lầm, mình không có tình cảm với cậu.” Có vẻ cô ấy nói đến vụ tỏ tình.

“Không sao đâu. Cậu không cần cảm thấy khó xử chỉ vì từ chối tôi. Hơn hết, tôi muốn cậu cư xử với tôi một cách tự nhiên như với mọi người.”

“Mình hiểu rồi. Ah, chúng ta đến rồi. Ở đây.”

Nơi đây là một khu vực dành cho học sinh nghỉ ngơi, nằm khuất phía sau sân trường với những dãy ghế yên tĩnh. Không khí ở đây rất trong lành, chắc chắn là một nơi tuyệt vời. Nhưng nơi này lại gây cho tôi cảm giác déjàvu.

“Có rất ít người biết đến nơi này. Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi, Hayakawa-kun.”

Sau đó, chúng tôi bắt đầu vẽ ngay lập tức

*Im lặng*

Đối diện với nhau, tôi nhẹ nhàng di chuyển cây bút chì.

“Ừm… Hayakawa-kun.” Bỗng nhiên được gọi, tôi dừng tay lại và nhìn Hinamori. Không hiểu sao mặt cô ấy lại đỏ bừng.

“Có chuyện gì vậy, Hinamori?”

“L-Làm ơn… Đ-Đừng nhìn mình chăm chú như vậy. Nó…ngượng lắm…”

“Hửm?” Nếu không nhìn thì làm sao tôi vẽ cô ấy được?

Mặc dù tôi cũng cảm thấy xấu hổ khi Hinamori nhìn chằm chằm lại mình, nhưng tôi đã cố gắng không nghĩ đến điều đó. Dù ban đầu cô ấy đã nói: “Nếu mình không nhìn cậu thì sẽ không thể vẽ được phải không. Đây là điều cần thiết để hoàn thành bài tập.”

“L-Làm ơn…ugh.”

“…”

“…”

Chúng tôi dừng tay lại, nhìn chằm chằm vào nhau, sau đó vội vàng nhìn đi hướng khác. Điều này tệ, thật sự rất tệ. Làm sao tôi có thể tập trung khi nhìn một Hinamori ngượng ngùng dễ thương như vậy.

Thời gian trôi đi.

“N-Này… Hinamori. Nếu cứ như vật thì chúng ta không thể hoàn thành bài tập được đâu. T-Tôi cũng thấy xấu hổ, nhưng tôi sẽ cố gắng chịu đựng, cậu cứ tiếp tục đi, Hinamori.”

“M-Mình hiểu rồi. Cậu cũng tiếp tục đi.” Hinamori nói mặc dù khuông mặt vẫn còn đỏ. Sau đó cô ấy tiếp tục vẽ.

“Chúng ta đến rồi.” Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ xa. Tôi không ngờ ngoài Hinamori ra còn có một học sinh khác biết đến nơi này.

“Thật là một nơi tuyệt vời. Fujimiya-san, cảm ơn cậu đã chọn bắt cặp với tớ.” Tôi nhận ra chủ nhân của giọng nam này.

“K-Không, thực ra…mình luôn…luôn nói nói chuyện với cậu, Tachibana-kun…”

“Hử, ý cậu là…”

Không thể nhầm lẫn được, đó là nhân vật chính – Yuto Tachibana. Cậu ta đang bắt cặp cùng một nữ sinh mà tôi chưa từng biết.