Im a mob character who confessed to the wrong heroine

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sau khi được tôi an ủi, em gái đã không thể sống thiếu tôi được nữa

(Đang ra)

Sau khi được tôi an ủi, em gái đã không thể sống thiếu tôi được nữa

本町かまくら

Chẳng mấy chốc, tôi nhận ra bản thân mỗi ngày đang phải đối mặt với những lời tỏ tình và hành động có phần quá khích từ cô em gái này.

18 310

Tôi chuyển sinh thành một tên quý tộc phản diện và mong muốn bị trục xuất khỏi đất nước, thế nhưng cô công chúa ám ảnh với tôi lại không cho phép điều đó!

(Đang ra)

Tôi chuyển sinh thành một tên quý tộc phản diện và mong muốn bị trục xuất khỏi đất nước, thế nhưng cô công chúa ám ảnh với tôi lại không cho phép điều đó!

リヒト

Tuy nhiên vì lí do gì đó, vị hôn thê đãng lẽ phải khinh thường cậu, lại trở nên ám ảnh nhân vật chính và không để cậu ấy ra đi?

51 1032

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

35 560

Tôi Nhặt Được Nhân Vật Phản Diện Bị Bỏ Rơi Trên Tuyết

(Đang ra)

Tôi Nhặt Được Nhân Vật Phản Diện Bị Bỏ Rơi Trên Tuyết

Lanquin

"Em không thể dụ dỗ ai đó rồi bỏ đi như vậy được."

1 15

Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

(Đang ra)

Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

Jajamaru

Không còn cách nào khác, tôi đành phải sử dụng sự dễ thương vô đối của Yumie để có thể mang lại nụ cười cho gia đình của mình thôi!

39 2735

WN - Chương 07

MỘT LỜI MỜI KHÁC.

“N-Nè Hayakawa-kun, mình không thể vẽ nếu cậu cứ nhìn đi chỗ khác như vậy đâu.”

“Hayakawa-kun?”

Gương mặt hờn dỗi của Hinamori rất dễ thương, nhưng hiện tại nó không quan trọng. Tôi chuyển toàn bộ sự chú ý đến Tachibana và cô gái đi cùng. Hậu quả là tôi đã bỏ lỡ biểu cảm bĩu môi ngàn năm có một của Hinamori.

Tôi nghĩ cô ấy là một nữ sinh xa lạ, nhưng khi quan sát kĩ, tôi nhận ra cô ấy là Fujimiya Shizuku. Trong cốt truyện của trò chơi này, cô ấy đóng vai trò một nhân vật nền giống như Hayakawa, nhưng Fujimiya vẫn có người hâm mộ, không như tôi.

Mái tóc che khuất mắt, điển hình của một nhân vật nền. Tuy nhiên, đằng sau đó là một nhan sắc được phong ấn. Fujimiya có sắc đẹp có thể cạnh tranh với Hinamori và Shinohara, với một số người cô ấy còn đẹp hơn.

Vì sở hữu vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành như thế, nhiều người đã tin rằng Fujimiya cũng có thể là một nữ chính. Việc cô ấy có tương tác với Tachibana trong cốt truyện càng khằng định thêm cho tin đồn đó.

“Cậu vẽ đẹp thật đấy, Tachibana-kun.”

“Cậu nghĩ vậy sao? Mình nghĩ cậu còn đẹp hơn bức vẽ này đấy, Fujimiya-san.”

“Đừng đùa như vậy chứ. Nếu cậu không phiền, lần sau cậu có thể dạy mình cách vẽ đẹp hơn không?”

“Ừ, nếu cậu thấy ổn với mình.”

Fujimiya đang tấn công và thu hẹp khoảng cách của cô ấy với Tachibana. Điều khiển cuộc trò chuyện một cách mượt mà, và giờ cô ấy đã có luôn một cuộc hẹn với nam chính. Chúc mừng các fan của Fujimiya, cô ấy thật sự đã trở thành một nữ chính.

“Ha-ya-ka-wa-kunnn!”

“Hả? Hả?”

Đôi tay mảnh khảnh, trắng nõn nà vươn về phía mặt tôi. Cảm giác mát lạnh được truyền lên má, tôi quay lại và nhận ra Hinamori đã kẹp chặt mặt mình bằng cả hai tay.

“Hayakawa-kun, ngay lúc này, cậu không được phép nhìn ai khác ngoài tớ.” Hinamori áp mặt lại gần và nói.

Gần. Gần quá. Tôi biết rằng Hinamori xinh đẹp, nhưng khi nhìn gần như này, tôi mới nhận thấy cô ấy quá đỗi quyến rũ. Tim tôi vừa nộp đơn xin nghỉ làm.

“X-Xin lỗi… Mình…” Hinamori đỏ mặt thu người lại. Cảm ơn, tôi vẫn sống.

“Không, Hinamori không cần phải xin lỗi. Là lỗi của tôi khi nhìn đi chỗ khác.”

Phải, cô ấy không có lỗi. Nhưng nó cũng không tốt cho trái tim bé nhỏ của tôi.

“Hửm?”

Hít một hơi để bình tĩnh, tôi đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình. Chủ nhân của ánh mắt đó chính là Tachibana.

Ánh mắt chạm nhau, tôi gật đầu, cậu ta cũng gật đầu đáp lại. Mặc dù đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với nhân vật chính nhưng cảm giác như hai chúng tôi như hai người hàng xóm vậy.

“Mình vẽ xong rồi.”

“Tôi cũng vừa mới xong.”

Chúng tôi hoàn thành gần như cùng lúc.

“Nè, Hayakawa-kun. Cậu có thể cho tớ xem bức vẽ của cậu không. Mình tò mò không biết đối với cậu mình trông như thế nào.”

“Được thôi…nhưng đổi lại, cậu cũng phải cho tôi xem bức vẽ của cậu.”

“Đừng cười nhé.”

“Tôi hứa.”

“Vậy thì đây.” Tôi nhận lấy bức vẽ của Hinamori.

Quả thật rất độc đáo và sáng tạo.

Tan trường.

“Được rồi, về nhà thôi.”

“Hayakawa-kun, tôi có thể nói chuyện với cậu một lát không.” Tôi vừa nhấc cặp lên thì nữ thần bàn bên lại gọi.

“Cậu muốn nói chuyện sao?”

“Vâng, đúng vậy.”

Tôi sực nhớ lại, sau lời cảm ơn tôi trên sân thượng trong giờ nghỉ thì cô ấy sắp nói gì đó nhưng lại ngay vào lúc chuông reo. Có lẽ bây giờ chính là lúc thích hợp. Nhưng cô ấy do dự như thế này lại hơi bất thường.

Mọi người đã về hết, trong lớp học im ắng này chỉ còn hai người chúng tôi.

“Cậu muốn nói gì vậy, Shinohara?”

“Ừm, ừm…”

Tại sao Shinohara lại ngượng ngùng như vậy? Phản ứng đó là sao vậy? Chuyện cô ấy sắp nói xấu hổ đến vậy sao.

Tôi hoàn toàn không hiểu. Tôi vẫn chờ đợi cô ấy. Trải qua nhiều sự kiện bất ngờ cho đến hiện tại, tôi đã hoàn toàn miễn nhiễm với mọi sự kiện đột xuất. Vì thế, tôi tự tin rằng mình vẫn giữ được sự bình tĩnh dù có chuyện gì xảy ra.

“Hayakawa-kun, bây giờ cậu đến nhà tớ được không?”

“Hả?”

Chú em dám chê à? Lần thứ ba end với từ "hả?" =))