Giường êm ái, gối mềm mại, và một hơi ấm thân quen...
...Hơi ấm thân quen sao?!
Tôi giật mình tỉnh giấc vì quá đỗi ngạc nhiên. Cơn buồn ngủ lập tức tan biến.
Hàng mi dài, sống mũi thẳng tắp, đôi môi hơi mỏng... Khuôn mặt say ngủ này đẹp đến nao lòng. Ngắm mãi cũng không chán.
...Không được rồi! Ác nữ thì không thể bị đàn ông làm cho xao động được. Nhưng sao Công tước Duke lại ngủ ngay cạnh mình thế này? Hơn nữa, sao ngài ấy lại để trần nửa thân trên?
...Thân hình vạm vỡ nhưng lại đẹp đến lạ. Mình cũng muốn có cơ bắp như thế. Thế mà dù có rèn luyện cơ bắp đến mấy thì cũng chẳng thành hình được chút nào.
Trong lúc mơ màng nghĩ ngợi, tôi đưa mắt nhìn quanh phòng.
Đây... không phải phòng của mình. Phòng tôi không rộng như thế này, cũng không đơn giản thế này.
Vậy tức là, đây là phòng của Công tước Duke?
Nói cách khác, đây là Vương cung?
Sao mình lại đến đây được nhỉ... Từ lúc lên xe ngựa là tôi chẳng nhớ gì nữa. Chắc là ngủ thiếp đi ngay lập tức.
Thôi được rồi, hiện tại tôi chỉ có thể làm một việc duy nhất.
...Chuồn khỏi đây thôi.
Tôi nhẹ nhàng rời khỏi giường, cố gắng không gây ra tiếng động nào.
"Cô định đi đâu?"
Vừa lúc tôi bước xuống giường thì giọng Công tước Duke cất lên. Chẳng lẽ, ngài ấy đã thức từ nãy giờ rồi sao?
Tôi từ từ quay đầu nhìn về phía Công tước Duke.
...Chiếc vòng cổ kim cương.
Sao Công tước Duke lại giữ nó nhỉ? Rõ ràng là nó ở trên cổ tôi... Chiếc vòng cổ phong ấn ma lực đã biến mất rồi.
"Nó rơi ra từ túi của gã đàn ông bị Alicia đánh bay đầu."
Công tước Duke vừa nói vừa cười đầy vẻ trêu chọc.
Không thể nào! Chẳng lẽ tôi đã bị lấy mất chiếc vòng cổ kim cương quý giá đó sao?
Tôi cảm thấy máu trong người mình dường như đông lại. Hay là mình nên chạy trốn thì hơn?
Tôi quay lưng lại với Công tước Duke, định bước đi như thể không có chuyện gì xảy ra.
"Lại đây."
Công tước Duke vòng tay qua eo tôi và dễ dàng nhấc bổng tôi lên.
Đây không phải là chơi xấu sao?
Tôi cứ thế bị đặt ngồi đối diện với Công tước Duke trên giường.
Sao lại phải ngồi đối mặt thế này? Chẳng lẽ sắp bị mắng một trận tơi bời sao? Không được yếu đuối! Đã là ác nữ thì không thể gục ngã chỉ vì mấy lời thuyết giáo được.
Công tước Duke nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tôi.
...Hả?
Sao mặt Công tước Duke lại gần đến thế này? Đầu óc tôi trống rỗng.
Chẳng mấy chốc, chiếc vòng cổ kim cương đã quay trở lại trên ngực tôi. Nó vẫn lấp lánh tuyệt đẹp như trước.
"Đẹp thật."
Công tước Duke nhìn thẳng vào mắt tôi và nói.
...Ngài ấy đang nói về chiếc vòng cổ kim cương đúng không? Ngài ấy nên nói rõ chủ ngữ ra chứ. Ngài ấy đang trêu chọc tôi đúng không?
Đôi mắt xanh biếc nghiêm túc nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi cảm thấy cơ thể mình nóng bừng. Những lúc thế này thì phải làm sao đây?
Nếu là nữ chính, chắc chắn sẽ tránh ánh mắt đi. Nhưng tránh ánh mắt thì lại là bất lịch sự, mà hơn hết, tôi tuyệt đối không muốn làm những việc mà nữ chính hay làm.
"À, Quốc vương bệ hạ..."
Tôi bất giác đổi chủ đề sang Quốc vương.
Khoảnh khắc tôi nói ra điều đó, vẻ mặt Công tước Duke sầm lại. Bình thường tôi không bao giờ hối hận về lời nói của mình, nhưng với câu này thì tôi vô cùng hối hận.