102
102
“Chết rồi ư?”
Jill chẳng chút e dè, thẳng thừng hỏi Công tước.
Cảm ơn cậu, Jill. Tôi cũng đang muốn hỏi câu đó đây.
“Ai biết được.”
Công tước cười lảng tránh.
…Chắc chắn ngài ấy biết điều gì đó.
Nhưng mà, dù có hỏi thì chắc ngài ấy cũng chẳng chịu nói đâu.
Không biết ngài ấy đang giấu giếm điều gì nhỉ?
“Tôi còn muốn hỏi một điều nữa…”
Jill nhíu mày nhìn Công tước.
“Gì vậy?”
“Thánh nữ bao nhiêu năm rồi mới xuất hiện vậy? Theo như sách tôi đọc thì Thánh nữ phải là người của truyền thuyết chứ.”
“À, đúng là truyền thuyết thật.”
Công tước đáp không chút do dự.
Khoan đã, Thánh nữ là người của truyền thuyết sao?
Tôi chắc là mình chưa đọc cuốn sách đó. Nhưng Jill nói cô ấy đã đọc rồi, vậy thì chắc tôi cũng đã đọc rồi chứ nhỉ? Không tài nào nhớ ra được.
Thế thì, nữ chính chắc chắn sẽ đi vào lịch sử rồi!
Tại sao tôi lại sinh ra cùng thời với Thánh nữ cơ chứ?
Dù tôi có trở thành một ác nữ xuất chúng đến mức nào, tôi cũng sẽ bị che mờ dưới cái bóng của Thánh nữ.
Với tư cách là một ác nữ, tôi sẽ chẳng bao giờ được tỏa sáng…
“Alicia? Sao em lại bày ra vẻ mặt khó xử như vậy?”
Jill ghé sát mặt tôi hỏi.
Tôi muốn nói ra suy nghĩ của mình ngay lúc này, nhưng Công tước lại không biết tôi muốn trở thành ác nữ.
“Không có gì đâu ạ.”
Tôi mỉm cười đáp lời.
Chắc là Jill, với cái tính của cô ấy, hẳn đã nhận ra tôi đang nói dối rồi.
Dù sao thì, tôi vừa biết được một chuyện động trời.
Tôi cứ nghĩ Thánh nữ mỗi năm sẽ xuất hiện một người chứ.
Nhưng đúng là từ trước đến giờ, chưa từng có ai như cô Liz cả.
Ôi! Tồi tệ quá. Giờ này mới nhận ra chuyện đó…
“Cái cô Cather Liz trong truyền thuyết ấy, đầu óàn toàn là hoa cỏ, còn Quốc vương hiện tại thì vô dụng…”
Jill vừa nói vừa cười khẩy.
Nghe lời Jill nói, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Không ngờ cô ấy lại dám nói Quốc vương vô dụng ngay trước mặt Công tước…
Tôi từ từ quay mắt nhìn về phía Công tước.
Công tước đang đứng sững sờ, mắt trợn tròn.
…Hay là mình nên chạy trốn thì hơn nhỉ?
Anh Henry cũng đứng bất động, mắt mở to.
Sau một hồi im lặng, Công tước bỗng phá lên cười.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy ngài ấy cười lớn đến vậy.
Dù cười to nhưng trông ngài ấy chẳng hề thô tục chút nào. Đúng là Vương tử có khác, thật phi thường.
“Đúng vậy, có lẽ là vô dụng thật.”
Công tước vừa cười vừa nói.
…Quốc vương là cha của Công tước mà nhỉ?
Nói vậy có ổn không đây?
Thấy thái độ của Công tước, lần này đến lượt Jill ngạc nhiên.
“Tôi hoàn toàn không hiểu Công tước đang nghĩ gì cả.”
“Tôi cũng vậy ạ.”
“Em cũng thế.”
Tôi và Jill đồng thanh hùa theo lời anh Henry.
Một lúc lâu sau, chúng tôi vẫn đứng ngây người nhìn Công tước.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng Jill khẽ thì thầm bên tai:
“Nếu Thánh nữ xuất hiện, hôn phối của Đức vua tiếp theo sẽ là Thánh nữ…”