Thôi, chẳng có gì đâu ạ.
Tôi vội nở nụ cười rồi nói vậy.
...Mà nói đi thì, dù chỉ là ngủ thôi, nhưng một cô gái chưa chồng lại ở trong phòng đàn ông thế này thì không ổn chút nào.
Chưa chồng thì chưa chồng, nhưng mà tôi mới mười ba tuổi thôi đấy.
Thôi được rồi! Về ngay thôi.
“Alicia~”
Tiếng Jill vọng vào từ bên ngoài cánh cửa.
Đúng rồi, Jill cũng đang ở trong Vương cung mà.
Nếu vậy, chắc chắn Anh trai Henri cũng có ở đây rồi.
Cánh cửa từ từ mở ra.
Đầu Jill nhoài vào.
“Alicia? Có ở trong đó không?”
“Có đây!”
Tôi vội vã bước xuống giường, đi về phía cửa. Đằng sau Jill, Anh trai Henri cũng đang đứng đó.
Ôi, mọi người đều có mặt rồi! Vậy là giờ tôi có thể về ngay được rồi!
“Duke, bọn ta vào đây.”
Anh trai Henri vừa nói, vừa đẩy Jill vào phòng.
Khoan đã, lẽ ra phải ra ngoài chứ.
Sao lại đi vào trong thế này?
“Ngủ với bộ dạng đó à?”
Anh trai Henri nhìn Công tước Duke với vẻ mặt bất lực rồi hỏi.
“À, Alicia, cái này.”
Jill vừa nói, vừa xòe lòng bàn tay ra cho tôi xem. Trong lòng bàn tay Jill là một chiếc răng nhỏ xíu.
Tôi trợn tròn mắt, đứng cứng đờ.
“May mà là răng hàm nhé.”
Jill vừa nói vừa cười.
Tôi muốn hỏi sao lại mang theo nó, nhưng cổ họng nghẹn lại, không nói nên lời.
“Anh đọc trong sách, hình như răng có chứa ký ức đấy.”
Jill nói, như thể đã đọc được suy nghĩ trên gương mặt tôi.
Đúng là tôi cũng từng đọc chuyện như vậy.
Cho nên người ta mới nói phải giữ gìn răng cẩn thận.
“Em muốn không?”
“Không muốn đâu.”
Tôi thành thật đáp, Jill liền sáng bừng mặt lên một chút.
“Anh lấy được không?”
“Được thôi. Nhưng... đó là răng đấy?”
Tôi nhìn Jill với vẻ mặt khó hiểu. Sao lại muốn một chiếc răng chẳng có giá trị gì chứ.
“Không sao đâu. Biết đâu chiếc răng này lại chứa đựng những kỷ niệm của anh và em thì sao.”
Jill nói rồi nở một nụ cười rạng rỡ.
...Đúng là một cậu bé đáng yêu, ngây thơ.
Tuy hơi bướng bỉnh một chút nhưng cũng chỉ là một cậu bé bình thường thôi mà.
“Này, bức tranh lớn được treo ở hành lang kia là của ai với ai thế?”
Jill quay sang hỏi Công tước Duke.
Bức tranh lớn ư?
Công tước Duke cũng ngạc nhiên.
Có lẽ nào, là bức tranh mà tôi đã thấy khi bị lạc trước đây?
Bức tranh của Quốc vương và... có lẽ là cha của Quốc vương.
Nhưng sao Jill lại quan tâm đến nó nhỉ?
“Có phải là bức tranh của cha ta và chú ta không?”
Nghe lời Công tước Duke, tôi không tin vào tai mình.
Người trong bức tranh đó là anh trai của Quốc vương ư?!
Nhưng trông họ có vẻ cách biệt tuổi tác lắm mà.
Mọi chuyện bắt đầu rối tung cả lên rồi.
Thông thường, Hoàng tử cả sẽ là người thừa kế ngai vàng chứ.
...Sao cha của Công tước Duke lại có thể trở thành Quốc vương được nhỉ?