103
Tôi trở về nhà từ Vương cung là lại ru rú trong thư viện, miệt mài luyện tập ma pháp.
Thế nhưng, từ cấp 80 trở đi, tốc độ thăng cấp bỗng chững lại hẳn. Chẳng lẽ tôi đang gặp phải một "slump" (giai đoạn sa sút phong độ)?
"Trông cô không được ổn cho lắm."
Jill nhìn tôi với vẻ khó hiểu rồi thốt lên. Cậu ấy vẫn luôn ở bên cạnh tôi trong những buổi luyện tập ma pháp. Mà, thực ra thì cậu ấy chỉ ngồi đọc sách ở ngay bên cạnh thôi.
"Tại sao lại không được nhỉ? Tôi làm dở tệ!"
"Tôi không rõ, nhưng ở tuổi này mà đạt cấp 80 thì đã là quá sức ấn tượng rồi đó."
"Để trở thành Ác nữ lừng danh trong thời đại của Thánh nữ, như vậy vẫn chưa thấm vào đâu đâu!"
Tôi dứt khoát tuyên bố.
Jill nhìn tôi với vẻ bó tay rồi thở dài.
"Thôi thì sao cũng được, nhưng đừng có mà nghĩ đến chuyện bỗng dưng lĩnh hội được ma pháp cấp 100 đấy nhé."
"Tôi biết rồi mà."
Tôi nhớ lại lời ông Will. Nếu không cẩn thận là tôi sẽ không thể sử dụng ma pháp được nữa... Tôi phải nâng cấp từng chút một, theo đúng trình tự.
Vừa nghĩ vậy, tôi vừa định tiếp tục luyện tập ma pháp thì lời nói của Jill ở Vương cung bỗng lướt qua tâm trí.
"Này, Jill."
"Gì thế?"
"Thánh nữ có phải là người sẽ kết hôn với Đức vua không?"
"Trong sách có viết thế."
Jill nói xong liền bước đi đâu đó.
Ơ, đang nói chuyện với tôi mà cậu ấy đi đâu thế nhỉ...?
Thôi kệ đi. Tôi cũng phải mạnh hơn nữa mới được.
Tôi tập trung vào việc luyện tập ma pháp.
Từ từ hít thở, tĩnh tâm lại.
Hãy tưởng tượng... mình đang hóa thành một con sư tử.
Tôi đang cố gắng lĩnh hội ma pháp biến hình thành động vật.
Thật bất ngờ, đây lại là ma pháp đặc trưng của ám ma pháp.
Thành thật mà nói, tôi hoàn toàn không hiểu dựa vào tiêu chí nào mà ma pháp lại được phân loại như vậy. Ma pháp biến hình tại sao lại là ám ma pháp chứ... Nghĩ nhiều cũng vô ích thôi.
Ám ma pháp đúng là toàn những loại ma pháp chẳng ra gì. Tôi cảm nhận được sự ác ý của nhà phát triển game.
Không sao đâu, tôi nhất định làm được mà.
Tập trung toàn bộ thần kinh vào khắp cơ thể, cứ thế này...
"Alicia~"
Tiếng gọi của Jill khiến sự tập trung của tôi lập tức đứt đoạn.
...Để bị mất tập trung vì chuyện cỏn con thế này, đúng là tôi vẫn còn quá non nớt để làm một Ác nữ mà.
"Oái!! Cô đang mặc cái gì thế kia!"
Jill giật mình một cái rồi kinh ngạc thốt lên.
Mặc cái gì ư?
Tôi bước đến chiếc gương soi toàn thân đặt cạnh giá sách.
Tôi vẫn đi lại bình thường, không có gì khác lạ cả... Cái gì thế này!?
"Cái tai này, cái mũi này, cái miệng này, ria mép này... còn có cả cái đuôi nữa!"
Tôi kinh hãi nhìn hình dáng của mình trong gương.
Dừng ma pháp giữa chừng thì sẽ thành ra thế này sao?
Chỉ một phần cơ thể tôi biến thành sư tử.
Cái tai đen tuyền đó có nghĩa là màu tóc của tôi sẽ biến thành màu lông sao.
Dù vậy, nó vẫn quá giống người. Từ đây có thể thấy ma pháp của tôi tệ hại đến mức nào.
"Nói sao nhỉ... trông giống như cosplay vậy."
"Cosplay?"
Jill ngơ ngác nghiêng đầu.
Đúng rồi, thế giới này làm gì có cái gọi là cosplay.
"Không có gì đâu. Mà thôi, cậu có chuyện gì thế?"
Jill vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Có vẻ như cậu ấy bị vẻ ngoài buồn cười của tôi làm phân tâm nên không nghe thấy tôi nói gì.
"Jill."
Tôi vừa nói vừa đồng thời giải trừ ma pháp.
Jill giật mình, nhìn vào mắt tôi.
Cuối cùng cậu ấy cũng nhận ra mình vừa được gọi.
"À, đúng rồi, nó được viết ở đây này."
Jill mang quyển sách đến chỗ tôi, mở trang sách đang được kẹp ngón tay vào.
"Ở đây này."
Tôi đọc câu văn mà Jill chỉ vào.
"Thánh nữ tồn tại để kết duyên với Đức vua, mang lại hòa bình cho quốc gia."
Ôi, thật đúng là vậy.
Lý do tồn tại của Thánh nữ đã được định đoạt rõ ràng.
Quả nhiên Nữ chính và Công tước Duke định sẵn là sẽ kết duyên mà.
"Không thể tự mình thay đổi vận mệnh của bản thân, nghe sao mà tội nghiệp quá."
Nếu Thánh nữ và Đức vua mà không hợp nhau thì rắc rối lớn rồi.
Hiện tại, cô Liz và Công tước Duke có vẻ không được hòa hợp cho lắm.
"Duke đã tự thay đổi vận mệnh của mình rồi đấy."
Jill nói vậy, mắt sáng lên và mỉm cười.
"Dù không có chuyện gì xảy ra, nhưng Alicia đã ngủ lại trong phòng của Duke đúng không?"
"Chuyện đó nghiêm trọng đến vậy sao?"
Jill thở dài thườn thượt, vẻ mặt như thể muốn nói "Đến là bó tay".
"Alicia thông minh đấy chứ, nhưng đôi khi lại ngốc nghếch quá."
"Thôi được rồi, mau nói đi."
"Cô không phủ nhận à."
Jill trợn tròn mắt nhìn tôi.
"Nhanh lên!"
Tôi trừng mắt nhìn Jill, nói với giọng điệu kiên quyết.
"Cô có nhận thức được mình là tiểu thư của một trong Ngũ đại Quý tộc không?"
"À! Thì ra là vậy!"
"Cô thật sự hiểu ý tôi muốn nói gì chứ?"
"Vâng, nhưng chắc không sao đâu. Đó là Công tước Duke mà? Chắc chắn anh ấy đã nói rõ với mọi người rồi."
Jill trợn mắt thật to nhìn tôi.
Trợn thêm nữa chắc mắt cậu ấy văng ra ngoài mất.
"Alicia đúng là ngây thơ thật đấy."
Jill khẽ lẩm bẩm.
...Ngây thơ?
Đó là từ tôi ghét nhất, không muốn bị ai nói ra.
Thật tệ hại. Không ngờ Jill lại nói tôi như thế.
"Ngây thơ ư? Tôi đủ tinh ý để nhận ra tình cảm mà Công tước Duke dành cho tôi là tình yêu đấy chứ. Nhưng nếu Thánh nữ phải kết hôn với Đức vua thì đâu có ai có thể chống lại được chứ?"
Tôi trừng mắt nhìn Jill, nói với giọng thấp hơn bình thường.
Chắc tôi sẽ bị trách móc vì sao lại giận dỗi một đứa trẻ hơn tuổi như vậy, nhưng Ác nữ thì phải nóng nảy chứ.
Với lại, cái từ "ngây thơ" chỉ hợp với Nữ chính thôi.
"Đừng giận thế chứ. Tôi chỉ muốn nói rằng Duke là một kẻ có chủ ý thôi."
Jill không hề nao núng mà nói với tôi.
...Ý cậu ấy là Công tước Duke biết rõ Thánh nữ và Đức vua phải kết hôn, nhưng vẫn để tôi vào phòng anh ấy sao?
Không thể tin được. Anh ấy còn cao tay hơn cả tôi sao?
"Cô đã hiểu ý tôi rồi chứ?"
Jill ghé sát nhìn tôi đang đứng ngây người.
Đây đúng là một chuyện trọng đại mà.
Nếu tôi và Công tước Duke đính hôn, cô Liz nhất định sẽ không nghe lời tôi nữa.
Bởi vì cô Liz thích Công tước Duke mà?
Cô Liz có thể sẽ ngừng đối đầu với tôi và bắt đầu phớt lờ tôi!
Thế thì tôi đâu thể đối đầu ngang hàng được. Chuyện đó thật phiền phức. Ác nữ của tôi chỉ nổi bật khi có Thánh nữ thôi.
Nói cách khác, giấc mơ trở thành Ác nữ của tôi sẽ tan tành mây khói sao?
...Đừng đùa chứ. Tôi nhất định phải trở thành một Ác nữ lừng lẫy mới được.
Với lại, lúc nãy tôi đã lỡ miệng nói tình cảm của Công tước Duke dành cho tôi là tình yêu, nhưng thực ra tôi chưa từng được anh ấy nói lời yêu mà.
Vậy nên vẫn ổn... đúng không?