487
Công tước điện hạ đã đưa tôi về tận dinh thự bằng xe ngựa. Trên đường đi, tôi đã kể cho ngài ấy nghe về cuốn sách mà mình tìm thấy trong dinh thự – một cuốn sách kỳ lạ, dù tôi đã cố gắng đến mấy cũng không tài nào mở ra được. Công tước điện hạ đã lắng nghe câu chuyện của tôi một cách vô cùng nghiêm túc. Ngài ấy nhận định rằng, nếu ma lực của tôi không thể mở được cuốn sách đó, thì chắc chắn phải có người mạnh hơn tôi đã yểm ma pháp lên nó. Dù không muốn tự phụ, nhưng ma lực của tôi thuộc hàng thượng thừa, thậm chí còn cao hơn cả các anh trai tôi nữa...
"Vậy là nó đã bị khóa sao?"
"Vâng ạ."
Công tước điện hạ khẽ nhíu mày, như đang suy tính điều gì đó. Vừa nãy còn đang trong bầu không khí ngọt ngào lãng mạn, vậy mà chỉ chốc lát chúng tôi đã trở lại "chế độ" này rồi. Mà thôi, có lẽ như vậy mới đúng là chúng tôi. Cùng nhau suy nghĩ, cùng nhau giải quyết những vấn đề xảy ra trên đời. Thật là thú vị biết bao! Đó chính là điểm chung giữa chúng tôi.
"Ngài có manh mối nào không ạ?" Tôi nhìn Công tước điện hạ và hỏi.
"Ừm, ta chưa thể khẳng định chắc chắn... nhưng ngày mai, ta sẽ ghé thăm gia tộc Williams."
"Dự đoán của Công tước điện hạ luôn chuẩn xác, nên tôi sẽ háo hức chờ đợi ạ." Tôi mỉm cười nói.
Luôn là Công tước điện hạ giúp tôi giải quyết mọi chuyện. Dù ngài ấy có bảo tôi đừng mong đợi, thì tôi vẫn không thể ngừng hy vọng được.
"Cuốn sách đó đột nhiên xuất hiện sao?"
"Vâng ạ. Tôi luôn nắm rõ mọi cuốn sách trong nhà mình. Hơn nữa, một cuốn sách mang ma lực mạnh mẽ đến thế, tôi không lý nào lại không nhận ra được."
"...Có khả năng nó xuất hiện sau cái chết của chú Will không?"
"Chuyện đó thì..." Tôi chợt nghẹn lời.
Đó không phải là một điều không thể. Chú Will hoàn toàn có thể làm một chuyện như vậy...
Trong lúc tôi còn đang mải suy nghĩ, cỗ xe ngựa đã dừng lại.
"Tôi sẽ kiểm tra lại cuốn sách đó một lần nữa." Tôi nói rồi bước xuống xe.
"Ta cũng sẽ tự mình điều tra."
"Vậy, hẹn gặp lại ngài ngày mai."
"Ừ."
Tôi bước xuống xe, cúi chào Công tước điện hạ. Ngay khoảnh khắc ngẩng đầu lên, Công tước điện hạ dịu dàng vén lọn tóc mái của tôi sang một bên rồi đặt một nụ hôn lên trán tôi.
...Bất ngờ quá!
Thật là một chiêu "chơi xấu" mà! Hoàng tử này đúng là...
Tôi đâu có biết là "chế độ ngọt ngào" vẫn chưa kết thúc đâu chứ.
"Tạm biệt nhé, Alicia."
Tôi ngây người nhìn theo cỗ xe ngựa của Công tước điện hạ khuất dần.