490
“...Không biết trong này viết gì nhỉ?”
“Không phải nhật ký của ông chú sao…?”
“Nếu là nhật ký của ông nội thì tôi cũng muốn đọc lắm chứ! Nhưng thấy Alicia đọc mà mặt mày căng thẳng đến thế, chắc nội dung không tươi sáng gì đâu nhỉ.”
“Cuộc đời ông chú quả là bi tráng đến mức chúng ta không thể tưởng tượng nổi.”
“…………Dù ông nội đã mất rồi, nhưng ông vẫn để lại ảnh hưởng lớn lao đến chúng ta nhỉ.”
“Phải. Ông là một người tuyệt vời.”
Jill và Công tước Duke đang trò chuyện gì đó, nhưng tôi chẳng màng đến lời họ nói, cứ thế vùi đầu đọc sách.
Cuốn nhật ký này được viết từ cái ngày ông Will không còn dùng được ma pháp nữa. Nỗi đau đớn của ông năm xưa dường như xuyên qua từng trang sách, chạm đến tôi.
…Hồi ấy, lần cuối cùng tôi đã đi vào ký ức của ông Will, chạm đến quá khứ đầy khổ đau của ông. Nhưng hóa ra, đó chỉ là một phần nhỏ của cuốn sách này thôi.
Sau khi mất đi ma pháp, ông đã cố gắng đến tuyệt vọng để tìm thấy giá trị của bản thân. Ông không hề oán trách ai, dù rơi vào trạng thái tự ghét bỏ, ông vẫn đứng dậy. Hành trình ấy đã được ghi lại. Chắc hẳn ông nội đã chứng kiến cảnh tượng đó gần hơn bất cứ ai.
Tôi tìm kiếm những đoạn viết về Phu nhân Julie.
*“Ta chẳng có giá trị gì khi không còn ma pháp. Ta chỉ muốn biến mất khỏi thế gian này.”*
Nét chữ ngoằn ngoèo, khó đọc. Không giống chữ của ông Will chút nào. Phần này nét chữ khá lộn xộn, đọc rất khó khăn.
*“Ai cũng coi ta như thứ của nợ. Cha đã thất vọng về ta. Chắc chắn là không thể nào được công nhận khi ta chẳng có gì trong tay.”*
Có lẽ ông đã tuyệt vọng về tương lai, nên dù nét chữ vẫn ngay ngắn nhưng lại chẳng có chút sinh khí nào. Tình cảnh của ông Will hồi đó hiện rõ qua từng dòng nhật ký.
…A! Có rồi! Đoạn viết về Phu nhân Julie!
*“Mẹ kế xem ta như cái gai trong mắt. Dường như bà ta đang âm mưu gì đó. Ta phải cảnh giác.”*
Chỉ có thế này thôi ư… Tôi chẳng thể hình dung được Phu nhân Julie là người thế nào. Nói thẳng ra, việc bà ta vẫn chưa một lần lộ diện trước mặt chúng tôi dù đã bao lâu nay, nghĩ thế nào cũng thấy đáng ngờ. Tôi thậm chí còn nghi ngờ liệu bà ta có thật sự tồn tại hay không.
*“Dù không thể dùng ma pháp, ta sẽ tìm kiếm những gì mình có thể làm. Để ít nhất cũng có ích cho Luke.”*
*“Nếu ta, một người không thể dùng ma pháp, có thể gánh vác đất nước này, có lẽ chế độ của đất nước sẽ thay đổi. Không chỉ giới quý tộc, mà cả dân thường cũng sẽ được trao cơ hội bình đẳng. Ta sẽ trở thành người tiên phong thay đổi từ chủ nghĩa ma pháp sang chủ nghĩa thực lực.”*
Đây là… trước khi ông Will bị móc mắt. Ông Will đã có tầm nhìn xa trông rộng đến thế. Đất nước này đã để mất một nhân tài phi thường…
“Này, Duke.”
“Chuyện gì?”
“Tôi… tôi e là mình không có dũng khí đọc nhật ký của ông nội đâu.”
“…Cứ đọc khi nào muốn. Không cần phải cố ép bản thân đọc ngay bây giờ. Thông tin cần thiết Alicia sẽ đọc và kể lại cho cậu.”
“Vì… vì Alicia đang đọc mà nước mắt cứ tuôn rơi thế kia mà. Nếu tôi đọc cuốn sách đó, tôi sợ mình sẽ lại không thể bước tiếp được nữa.”
“Phải. Chắc hẳn Alicia bản thân cũng không nhận ra mình đang khóc đâu.”
“Đúng vậy.”
Tôi đồng cảm với quá khứ của ông Will, đồng thời vẫn cố gắng đọc tiếp cuốn sách, mong tìm được bất kỳ thông tin nào về Phu nhân Julie.