Đã lâu lắm rồi ta mới ghé lại thư viện của gia tộc. Nửa đêm tỉnh giấc, ta chẳng ngủ lại được nên cứ thế mà đến đây.
Dù nói là chuyện không thuộc phạm vi ta quản lý, nhưng bấy lâu nay ta vẫn luôn đôi chút bận lòng về Tiểu thư Julie. Ta chưa từng gặp mặt nàng ta, cũng chưa bao giờ cảm nhận được khí tức của nàng trong Vương cung. ...Có lẽ nào, nàng ta đã biết đến sự tồn tại của ta rồi chăng? Không, phải nói là chắc chắn nàng ta đã biết rồi mới đúng.
Ta đã lướt qua khắp thư viện, nhưng chẳng có lấy một cuốn sách nào ghi chép thông tin về nàng ta cả.
“...Làm gì có thông tin về Tiểu thư Julie ở đây được chứ?”
Ta khẽ thở dài, vai bất giác rũ xuống.
Cái chết của ông Will chắc chắn nàng ta phải biết... Thế mà lại chẳng chịu lộ diện... Hoàn toàn không thể nắm bắt được nàng ta là người thế nào. Chỉ biết duy nhất một điều, đó là nàng ta cực kỳ bao bọc con cái.
“Đúng rồi!” Ta bất giác thốt lên thành tiếng.
Ta có thể hỏi Bệ hạ xem mẫu thân của nàng ta là người như thế nào mà! Không biết Bệ hạ có trả lời không, nhưng đây là lúc để kiểm chứng năng lực của ta. ...Dù có thể nhờ Công tước Duke giúp, nhưng ta cũng chẳng muốn chàng ấy lại nghĩ ta cứ thích xen vào mấy chuyện không đâu. Chắc chắn chàng ấy sẽ lại tự hỏi: “Chuyện tình cảm của Curtis và Mel rốt cuộc đi đâu rồi?” cho xem.
...Mà thôi, dù có lén lút hành động thì cũng chắc chắn bị phát hiện. Công tước Duke lúc nào cũng cao tay hơn ta một bậc mà.
Phải nghĩ ra một kế sách nào đó mới được...
Đang miên man suy nghĩ, một cuốn sách bỗng lọt vào mắt ta.
Ôi, có cuốn sách đó ở đây từ lúc nào vậy nhỉ...? Ta cứ nghĩ mình đã đọc hết sách trong nhà này từ thuở thơ ấu rồi chứ...
Ta chậm rãi bước về phía cuốn sách. Nó có hình thù kỳ lạ vô cùng, không biết cầm lên có sao không nữa. Cứ như là một cuốn sách được mua từ chỗ lũ ác quỷ vậy.
Không, không được rồi, sao lại có cuốn sách như thế trong nhà chứ...? Gia tộc Williams có bị nguyền rủa không đây?
Ta rụt rè ghé mặt lại gần cuốn sách, chăm chú nhìn nó.
............Cảm nhận được ma lực từ sách ư, chuyện gì thế này?
Ta bất giác nhíu mày trước luồng ma lực yếu ớt tỏa ra từ cuốn sách.
Những ngày tháng không nhàm chán thì ta rất vui, nhưng ta cũng không cần đến những kích thích như vậy đâu. Cứ để cuộc sống bình yên, chậm rãi tiếp diễn thêm một chút nữa chẳng phải tốt hơn sao?
Nghĩ đoạn, ta cầm cuốn sách lên.
“Oa!!”
Trọng lượng ngoài sức tưởng tượng và luồng ma lực mạnh mẽ khiến ta phải thốt lên.
Cuốn sách này là cái quái gì vậy!
Dù muốn xem tiêu đề cũng không đọc được, bìa sách được bao phủ bởi một màu đen tuyền, chẳng có bất kỳ thông tin nào được ghi lên đó. Ta chỉ biết chắc chắn đây là một cuốn sách cổ xưa.
“Cuốn sách này bị khóa rồi.”
Dù có cố dùng ma pháp phá khóa cũng không thể mở được.
...Ma pháp không được thì dùng sức mạnh ư?
Ta dồn lực vào tay, cố gắng hết sức để mở nó ra. Ổ khóa là gì ta không cần biết, cứ dùng sức mạnh thôi!
Vật lộn một hồi, cuốn sách vẫn không hề nhúc nhích.
Ta thở dài thườn thượt nhìn cuốn sách không hề lay chuyển.
“Cũng ra trò đấy chứ.”
Ta hổn hển, điên cuồng dùng ma pháp và sức lực để cạy mở, quyết tâm đọc cho bằng được nội dung bên trong.