「Ồ, tạo ra một đội quân xuất sắc hơn cả ta ư?」
「Cái sự tự tin của cô rốt cuộc là từ đâu ra vậy chứ…?」
Bên cạnh Victor đang cười nhếch mép, Phó đội trưởng Neil nhìn tôi với vẻ mặt ngao ngán.
Là đội quân của một ác nữ đi vào lịch sử đấy nhé? Sao có thể tạo ra một đội yếu ớt được chứ.
「Rốt cuộc thì cô đang nhắm tới điều gì?」
「Ai mà biết được chứ?」
Tôi nhấp một ngụm cà phê, rồi mỉm cười.
Nếu là trước đây, có lẽ tôi đã trả lời "Ác nữ số một thế giới!" rồi, nhưng giờ tôi đã trưởng thành rồi mà. Trở thành một người phụ nữ bí ẩn thì sẽ quyến rũ hơn chứ.
Với lại, trước đây tôi từng được nghe nói rằng ác nữ thật sự sẽ không tự nhận mình là ác nữ.
...Đúng là thế thật. Tự mình nói về tính cách của bản thân thì thật ngốc nghếch.
Nếu Thánh nữ tự giới thiệu: "Tôi là người nhân hậu và mong cầu hòa bình thế gian này, hợp chưởng" thì cũng thấy khó chịu lắm chứ.
「Không biết cô đã tính toán đến mức nào nữa」
Phó đội trưởng Neil nhìn tôi chằm chằm rồi cất lời.
「Tính toán cái gì ạ?」
「Khi cô chiến đấu với sư tử ở đấu trường đó, cô đã tính toán cả việc được Quốc vương bệ hạ để mắt đến đúng không? Hơn nữa, ngày hôm đó vốn dĩ là người khác sẽ đấu với sư tử cơ. Đó là kết quả của một sự tính toán tỉ mỉ, hay chỉ đơn thuần là sự trùng hợp ngẫu nhiên?」
Phó đội trưởng Neil nheo mắt đầy nghi hoặc.
Lời nói của anh ấy khiến không khí trong phòng có chút căng thẳng. Victor chỉ im lặng chờ đợi lời nói tiếp theo của tôi.
Quả nhiên là Phó đội trưởng. Anh ấy đã nghi ngờ tôi một cách kỹ lưỡng.
「Hơn nữa, tôi cứ nghĩ một đứa trẻ nhỏ bé như cô thì chẳng làm được gì, nhưng dung tích phổi và sức mạnh cơ bắp của cô lại bất thường đến mức đáng kinh ngạc. Tiềm năng ẩn chứa trong cô không thể diễn tả bằng lời 'phi thường' được. Và… cô là con gái. Một cô gái mảnh mai thì phải sống như thế nào mới có thể lớn lên như vậy? Nếu nghĩ đến việc cô sẽ còn phát triển hơn nữa thì đúng là một con quái vật」
Lời chê bai ư? Hay là lời khen ngợi nhỉ?
Tôi chỉ sống một cách thoải mái như một tiểu thư thôi mà lại lớn lên như thế này đấy…
Mà nói thật, Phó đội trưởng Neil lại nói nhiều đến vậy sao. Vẻ ngoài lý trí, mạch lạc thì vẫn không đổi nhưng…
Tôi nên trả lời thế nào đây nhỉ? Không tìm được lời nào để đáp lại cả.
「Đúng là, tôi cũng tò mò không biết phải nuôi dạy thế nào mới có thể tạo ra một cô gái như Lia」
Đột nhiên, Ngài Kate tham gia vào cuộc trò chuyện. Đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm vào tôi.
「Đồng tình」
Ông nội cũng điềm tĩnh cất lời. Bên cạnh, Ngài Mark cũng gật đầu.
Ông nội ơi, nếu ông có nhận ra cháu là cháu gái của mình thì cũng đừng trách mắng cha cháu nhé.
「Có lẽ là kết quả của việc sống quá tự do chăng?」
Khi tôi cười hì hì, đôi mắt của Phó đội trưởng Neil càng sắc bén hơn.
Thôi nào, đừng có nhìn chằm chằm vào con gái người ta bằng ánh mắt như vậy chứ! Dù có đẹp trai đến mấy thì cũng chẳng ai thích đâu!
「Sống tự do, bị trục xuất khỏi đất nước, chiến đấu với sư tử, và bây giờ lại trở thành người được Điện hạ yêu thích sao?」
「Tuyệt vời thật đấy nhỉ, chuyện đó」
「Là chuyện của cô đó」
Khi nghe lời nói đó thốt ra, tôi bất ngờ thật. Hình như tôi đã làm khá nhiều chuyện đúng chất ác nữ thì phải.
Bởi vì, bị trục xuất mà lại được Vương tử yêu thích, đúng là đạt điểm tuyệt đối cho một ác nữ còn gì. Tôi có tố chất đấy chứ.
「Ta từng nghĩ nếu cô vô dụng thì sẽ gửi cô về nước cũ, nhưng cô là nhân tài mà ta muốn giữ lại bên mình sau này」
…Ôi không. Thế này thì gay rồi.
Lời nói của Victor khiến tôi bất giác ngừng suy nghĩ.