Cather Riese hòa đồng với tất cả mọi người trong học viện, bất kể niên khóa nào, ở bất cứ đâu. Chắc cô ta chẳng biết đến góc khuất trong tâm hồn con người là gì, bởi lúc nào cũng tươi cười với cả những học sinh thái độ tệ nhất. Tôi chợt hiểu ra phần nào lý do cô ta được nhiều người yêu mến. Cứ ở gần cô ta là lòng lại thấy thanh thản lạ thường, như thể tâm hồn được gột rửa vậy. Chắc hẳn ma lực của cô ta mang lại cảm giác dễ chịu.
“Jill?”
Khi tôi còn đang thẫn thờ quan sát Cather Riese, chẳng biết từ lúc nào cô ta đã đứng ngay trước mặt tôi.
“Hả?”
“Tôi cứ có cảm giác cậu đang nhìn mình thì phải.”
Cô ta dịu dàng mỉm cười với tôi.
Thấy tôi im lặng, Cather Riese tiếp lời.
“Hôm nay trông cậu có vẻ điềm tĩnh hơn hẳn. Trước giờ cậu cứ nhìn tôi chằm chằm, tôi còn tưởng cậu ghét tôi lắm chứ.”
“Không phải…”
Không phải cái gì chứ? Tôi rõ ràng là ghét Cather Riese mà.
Cô ta khẽ nhíu mày, nở một nụ cười nhẹ.
Chưa bao giờ tôi thấy thế này, cảm giác tội lỗi kỳ lạ này là sao đây...? Lẽ nào đây là sức mạnh của ma pháp mê hoặc?
Hay là bấy lâu nay tôi đã hiểu lầm Cather Riese?
“Jill, cậu thân với Duke à?”
“Cũng tàm tạm.”
“Thật sao! Tôi cũng thân với anh ấy lắm. Anh ấy giỏi ghê, đúng không? Về ma pháp thì Duke là người trẻ nhất đạt cấp 100, lại còn thông minh, mạnh mẽ, đúng là hình mẫu lý tưởng!”
Dù tôi chẳng hỏi, cô ta vẫn mắt sáng rực lên, thao thao bất tuyệt về Duke.
“Nhưng thỉnh thoảng, anh ấy lại lộ ra vẻ mặt buồn bời bời…”
Chắc là vì không có Alicia ở bên cạnh.
“Ước gì tôi có thể làm được gì đó giúp anh ấy. Gần đây anh ấy ít nói chuyện với tôi hẳn…”
“Trước đây hai người thường nói chuyện gì?”
“À… chủ yếu là chuyện học hành. Tôi hay hỏi bài anh ấy lắm.”
Sao tôi lại có thể nói chuyện bình thường với cô ta thế này? Hơn nữa, lại chẳng hề có chút ác cảm nào.
“Thật ra, tôi cũng rất muốn thân thiết với Alicia. Bây giờ vẫn vậy. Cô ấy từ chối mọi người xung quanh như thế, chắc là vì cô đơn lắm phải không?”
Cô ta chỉ nói chuyện dựa trên suy đoán của bản thân.
Tôi vẫn im lặng lắng nghe. Không phải vì chuyện Cather Riese kể thú vị, mà vì tôi muốn đối diện thật kỹ với suy nghĩ của cô ta. Sau đó mới đưa ra phán xét.
“Tôi vẫn tin rằng mình có thể cứu được Alicia. Nếu cứ kiên trì đưa tay ra giúp đỡ, tôi nghĩ sẽ có một ngày chúng tôi thấu hiểu nhau. Vậy nên, tôi sẽ không bỏ cuộc!”
…Cô ta đang nói cái gì vậy?
Tôi biết đầu óc Cather Riese vốn dĩ đã “mơ mộng như vườn hoa” rồi, nhưng không ngờ lại đến mức này.
Cô ta không phải là người xấu, nhưng đối với tôi, cô ta lại là một người cực kỳ có hại.
Tôi xấu hổ vì bản thân đã suýt chút nữa buông lỏng cảnh giác. Cô ta là kiểu người mà tôi không thể đối phó được.
Quả nhiên, với tôi chỉ có Alicia thôi.
Tôi thở dài thườn thượt ngay trước mặt cô ta.
“Jill!? Cậu sao thế?”
“Cô ấy đã bị trục xuất khỏi đất nước rồi, làm sao mà cứu được nữa?”
Tôi nói vậy, như thể muốn chế giễu Cather Riese.