282
Tôi chẳng nói năng gì, cứ thế lặng thinh lắng nghe cô ấy kể.
“Riêng tôi thì được Công tước Duke giúp đỡ. Bị bắt nạt đâu có nghĩa là tôi ổn đâu. Mỗi ngày đều rất khổ sở, rất đau đớn. Nhưng Công tước Duke và mọi người trong hội học sinh đã vươn tay ra với tôi.”
Nghe cứ như thể cô ấy đang tô vẽ thêm cho câu chuyện thì phải, nhưng mà thật ra mình có ở đó đâu, thôi thì đừng có xen vào làm gì.
“Từ đó, tôi đã lấy lại được chính mình. Công tước Duke vốn rất được lòng mọi người, nên cũng có thêm nhiều kẻ ganh ghét nữa, nhưng tôi cứ giả vờ như không biết. Thậm chí, tôi còn chủ động bắt chuyện, cố gắng hòa đồng với họ.”
Làm thế chẳng phải như đổ thêm dầu vào lửa sao?
“Thế rồi, dần dần họ cũng hiểu được tôi.”
Quả nhiên là ma pháp mê hoặc! Sức mạnh khủng khiếp thật đấy.
“Bởi vậy, tôi nghĩ việc hiểu nhau là điều vô cùng quan trọng. Nếu có thể thấu hiểu nhau, thì sẽ không có tranh chấp nào xảy ra cả. Tôi tin rằng nếu mọi người biết tôn trọng và nhường nhịn nhau, chúng ta có thể xây dựng một thế giới tuyệt vời.”
…Cô ấy đang nói cái quái gì vậy?
Chuyện cứ đi xa dần. Cuối cùng lại biến thành chuyện hòa bình thế giới. Nội dung nghe sáo rỗng đến kinh ngạc.
“Tức là phải nhượng bộ nhau ư?”
“Đúng vậy. Đại khái là như thế.”
Tôi cố nén lại bao nhiêu điều muốn nói.
Đầu tiên, phải thử chấp nhận suy nghĩ của đối phương đã. Alicia chắc chắn sẽ làm như vậy.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lục bảo của cô ấy.
“Đúng là nếu toàn nhân loại làm được điều đó, thì thế giới sẽ trở thành một nơi lý tưởng. Nhưng cũng có rất nhiều điều không thể nhượng bộ. Mỗi người đều sống với niềm kiêu hãnh vào quan điểm của riêng mình. Nói đơn giản, nó giống như tôn giáo vậy. Nếu quá tin tưởng, con người sẽ trở nên mù quáng và có xu hướng phủ nhận mọi quan điểm khác. Cather Ris, có rất nhiều người tôn trọng suy nghĩ của cô. Nhưng số đông không có nghĩa là đúng. Ngay từ khi cô muốn truyền bá cái ‘chính nghĩa’ mà cô nghĩ là đúng cho chúng tôi, thì việc thấu hiểu nhau đã là điều không thể rồi.”
Những gì Cather Ris nói và những gì thực tế diễn ra trong học viện hoàn toàn trái ngược.
“Nghe cứ như thể tôi đang áp đặt giá trị của mình lên mọi người vậy.”
Cô ấy nhíu mày đáp lời. Giọng nói trong trẻo vang vọng bên tai tôi.
“Không phải sao?”
“Không phải. Tôi ghét những thứ tẩy não như vậy.”
“Vô thức đáng sợ thật đấy.”
“Anh nói gì cơ?”
Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu. Biểu cảm này của Cather Ris thật hiếm thấy.
“Vậy thì, Alicia mà Jiru-kun vẫn luôn ngưỡng mộ thì sao? Cô ấy mới là người đang cố gắng gieo rắc giá trị quan của mình vào đối phương đấy.”
À, đó là vì Alicia là người giám sát Cather Ris mà. Nếu không nói thẳng ra, cô ấy sẽ chẳng bao giờ nhận ra đâu.
“Hơn nữa, tôi không hiểu tại sao những kẻ từng bắt nạt người khác lại không bị chỉ trích. Sao cô lại có thể hòa đồng với những kẻ như vậy?… Đó không phải là người tốt bụng, mà là kẻ ngốc.”
“Chúng tôi đã thấu hiểu nhau rồi!”
Có lẽ bực tức vì lời nói của tôi, cô ấy nói với giọng điệu mạnh hơn thường lệ.
“Thấu hiểu nhau”… nghe Cather Ris nói ra từ này cứ thấy giả dối thế nào ấy.