I’ll Become a Villainess That Will Go Down in History

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

154 360

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

114 309

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

406 2787

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

454 3154

Dungeon Farm: Ie wo Oidasareta node, Dungeon no Noujou wo Tsukutte Kurasou to Omoimasu

(Đang ra)

Dungeon Farm: Ie wo Oidasareta node, Dungeon no Noujou wo Tsukutte Kurasou to Omoimasu

Suzuki Ryuuichi

Thoát khỏi xiềng xích của những kỳ vọng nghiêm khắc từ gia đình, Bale quyết định sử dụng kiến thức từ kiếp trước để sống tự do như một nông dân. Cậu tận dụng sức mạnh của Dragon Tree Sword để tạo ra m

86 92

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

103 2317

200 - 299 - Chương 274

274

Victor đang ung dung nhâm nhi rượu ngay trước mặt tôi. Còn các ông thì gọi cà phê nóng.

Cuối cùng thì tôi cũng thoát được khỏi cái đám đông nhốn nháo kia. Cũng may có Phó đội trưởng Neil ra tay giải vây nên tôi mới thoát khỏi tình cảnh đó. Bị đủ thứ người vây quanh hỏi tới tấp, thật là muốn phát điên. Tình cảnh đó đến Thánh Đức Thái tử có sống lại cũng phải bó tay thôi.

“Đến muộn đấy.” Victor cất tiếng, chẳng thèm liếc mắt nhìn tôi.

Đội trưởng Marius và mọi người liền cúi đầu, “Chúng thần xin lỗi.” Tôi thì chăm chú quan sát nơi mình đang đứng.

Vừa nãy Đội trưởng Marius có nói đây là nơi Vương tử thường lui tới… nhưng nhìn thế nào cũng chẳng giống. Khi bước vào quán, chúng tôi được phép lên thẳng tầng hai nhờ “thẻ mặt” của Đội trưởng Marius và mọi người, nhưng tổng thể nội thất bên dưới lại mang phong cách rất đỗi bình dân. Bóng đèn không sáng lắm, đồ gỗ có vẻ đã cũ kỹ, và cũng chẳng có mấy khách. Chủ quán trông dữ tợn và ít nói nữa chứ. Cứ như một nơi ẩn náu vậy.

“Cô đang nghĩ gì vậy?” Victor nhìn tôi dò xét.

“Thật là một nơi kỳ lạ.”

“Không hợp với ta sao?”

…Victor là thần giao cách cảm à?

“Nơi này yên tĩnh, không ai làm phiền.” Victor nói tiếp.

Tôi đại khái cũng hiểu. So với cái lâu đài nghiêm nghị, trang hoàng lộng lẫy kia thì nơi này dễ chịu hơn nhiều.

“Uống chút không?”

“Thần xin từ chối.”

Lời đáp của tôi khiến không khí trở nên căng thẳng. Chỉ có các ông lão vẫn điềm nhiên nhâm nhi cà phê.

Phó đội trưởng Neil dùng giọng điệu gay gắt nhắc nhở tôi rằng tôi đã làm Victor phật ý.

“Từ chối như vậy là bất lịch sự đấy.”

“Thần không thể lơ là được. Thần muốn luôn giữ cho đầu óc tỉnh táo.”

“Nơi này an toàn. Vả lại, thư giãn một chút…”

“Ngài quên rồi sao? Mới cách đây không lâu, thần vẫn còn thân phận nô lệ. Thần phải tự bảo vệ bản thân. Khi ra ngoài, nguy hiểm luôn rình rập bên cạnh.”

Trước nụ cười rạng rỡ của tôi, Phó đội trưởng Neil đành im lặng.

“Vương tử không say sao?”

“Muốn say cũng không say nổi.” Victor đáp ngắn gọn câu hỏi của tôi.

Thật lòng mà nói, dù có uống thì chắc Victor vẫn đủ tỉnh táo để chiến đấu, nhưng dù sao đi nữa, khi chưa biết rượu của đất nước này sẽ ảnh hưởng thế nào đến mình, tốt nhất là không nên uống trước mặt người khác. Huống hồ lại là trước mặt Victor. Lỡ miệng nói linh tinh gì đó thì phiền phức lắm.

“Ta không ép. Cứ gọi món cô thích.”

Vương tử nói rồi đưa cho tôi một cuốn thực đơn nhỏ.

Chỉ có hai lựa chọn: cà phê hoặc rượu. Tôi định gọi trà mà…

Quán gì mà nghèo nàn đồ uống thế này. Vậy mà vẫn hoạt động tốt thật đấy.

Đội trưởng Marius và Keres gọi rượu, còn Phó đội trưởng Neil và tôi thì gọi cà phê.

“Tiếp tục chuyện vừa nãy, đội mà cô sắp lập thì các thành viên sẽ thế nào đây? Cô sẽ chọn nhân tài từ đâu?” Victor dốc cạn ly rượu đầy ắp rồi đặt mạnh xuống bàn.

“Không cần lo lắng, thành viên trong đội sẽ do chính tay thần tìm kiếm.”

“Cô định tìm từng người một ư?”

“Vâng. Thần sẽ tự mình xem xét kỹ lưỡng.”

“Sao cô lại muốn làm cái việc phiền phức đó chứ. Ta còn định nói nếu có ai trong đội ta mà cô muốn thì cứ lấy đi. Vả lại, những kẻ muốn gia nhập đội của một đứa nhóc chẳng phải toàn là lũ yếu ớt vô dụng sao? Cô định lập một đội quân gà mờ à?”

Vị Vương tử này sao lại khéo châm chọc người khác đến vậy chứ. …Mà thôi, trong thế giới game Otome thì những kẻ như thế này lại thường là mục tiêu chinh phục chính yếu.

“Ngược lại cơ.”

“Hả?” Victor nhíu mày trước lời tôi nói.

“Thần muốn mọi người phải nghĩ rằng việc gia nhập đội của thần là điều khó nhất trên thế gian này. Rồi ngài sẽ phải biết, dù muốn dù không, rằng được vào đội của thần chính là vinh dự lớn lao nhất.” Tôi nói, vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi.