Nét mặt Jill thoáng chút kinh sợ.
Giá mà giờ có ai đó quay lại cảnh này nhỉ... Nếu mà phát trực tiếp được, thì tôi đã có thể khoe cái vẻ ác nữ của mình cho cả thế giới xem rồi.
Tôi khẽ thở dài một tiếng.
“Nhưng nếu cậu thực sự muốn sống, tôi sẽ dốc hết sức mình để giúp cậu sống sót. Nếu cậu cần giúp đỡ, tôi sẽ lập tức chạy đến, chừng nào cậu chưa từ bỏ sự sống, tôi sẽ vẫn luôn ở bên cạnh nâng đỡ cậu. Nhưng đừng có mà ỷ lại. Còn sống thì cậu còn phải đối mặt với người đời. Người chiến đấu không phải là tôi. Mà là Jill, cậu phải tự mình chiến đấu.”
“Cô làm sao hiểu được cảm giác của tôi chứ!”
Tôi thấy mắt Jill hơi đỏ lên.
“Tôi đã nói rồi đấy thôi, tôi hoàn toàn không hiểu được cảm giác của Jill đâu. Bởi vì tôi may mắn hơn cậu nhiều mà.”
“Thế thì đừng có mà nói mấy lời vô trách nhiệm như vậy!”
Không biết vì tức giận hay vì uất ức mà nước mắt đọng lại trong đôi mắt Jill.
“Này, cậu thông minh mà phải không?”
“Hả?”
“Tôi nghĩ, những người có thực lực mới có thể đứng lên vị trí cao hơn.”
“Mấy lời đó thì sao mà nói được khi có những kẻ quý tộc như các người chứ. Tôi làm sao mà đứng lên được.”
Cậu ta có nghe tôi nói không vậy?
Cơn giận bỗng dâng lên trong lòng tôi.
“Này, Jill, rốt cuộc thì cậu muốn sống hay muốn chết?”
Trước câu hỏi của tôi, Jill im bặt.
“Trả lời đi.”
Tôi trừng mắt nhìn Jill, ánh mắt như muốn gây áp lực.
Đây chính là ánh mắt ác nữ mà tôi đã ngày đêm đứng trước gương luyện tập đây mà.
“Tôi làm gì muốn chết chứ. Nhưng làm sao tôi có thể thoát khỏi nơi này mà ra thế giới bên ngoài đây. Cho dù tôi có thông minh hơn những người khác bao nhiêu đi nữa, cũng làm sao thoát khỏi cái làng này được.”
Nước mắt từ khóe mắt Jill trào ra.
“Cậu có đôi cánh lớn mà phải không? Vậy thì, lúc nào cậu cũng có thể bay đi được mà. Cậu đang sợ cái gì chứ?”
“Bay lên thì chắc chắn sẽ bị đánh rớt thôi.”
Jill cười nhạo rồi nói.
“Tôi đã nói là tôi sẽ giúp cậu mà phải không? Nếu cậu muốn đến nơi có ánh sáng, tôi nhất định sẽ liều mạng để đưa cậu lên sân khấu rực rỡ ánh sáng đó! Tôi sẽ đưa cậu đi, để không ai có thể bẻ gãy đôi cánh lớn của cậu!”
Tôi đã lỡ lớn tiếng.
Vừa rồi đúng là không giống một ác nữ chút nào. Mới nãy còn nói chuyện điềm tĩnh như vậy mà.
Jill mở to mắt nhìn tôi. Nước mắt lớn như hạt mưa tuôn rơi như thác từ đôi mắt cậu ta.
“Tại sao... cô lại làm đến mức đó?”
“Tôi đã nói rồi đấy thôi, tôi có trách nhiệm vì đã khiến cậu sống sót mà.”
Nghe tôi nói vậy, lần đầu tiên Jill nở một nụ cười với tôi.
Ồ, cười lên trông cũng đáng yêu phết chứ.
Đây có phải là dấu hiệu cậu ta đã mở lòng với tôi rồi không nhỉ?
Tôi đã thắng cuộc chiến này rồi.
Điểm ác nữ ở đây chính là tôi không hề nói rằng tôi giúp đỡ vì lòng từ bi.