Dưới đây là bản dịch của đoạn văn, được trau chuốt theo phong cách truyện Việt Nam, đảm bảo sự mượt mà và tự nhiên:
51
"Alicia! Chị mang tới đủ cả chứ?"
Vừa bước chân vào nhà ông Will, Jill đã chạy lại phía tôi. Tôi đưa luôn chiếc túi cho thằng bé. Trong túi toàn là sách. Mang chừng mười cuốn sách chạy xuyên rừng đấy. May mà tôi chăm tập thể lực mỗi ngày, không thì sáng mai chắc vai tôi không nhấc nổi rồi.
"Cảm ơn chị!" Jill vừa nói vừa ôm chầm lấy tôi.
Ôi, thằng bé đã hoàn toàn mở lòng rồi, chị đây vui quá. Mấy đứa nhỏ này, một khi đã quý thì thân nhanh lắm.
Jill lập tức vùi đầu vào đọc sách. Quả đúng như lời ông Will nói, thằng bé rất thông minh. Khả năng tư duy của nó thật đáng kinh ngạc.
Không hiểu sao tôi cứ mang sách tới cho thằng bé mãi... Chẳng lẽ tôi lại thành người tốt rồi sao?
"Alicia, cháu tới rồi đấy à." Ông Will nói rồi rót cho tôi một cốc ca cao nóng hổi.
Từ lâu lắm rồi, tôi đã mang bột ca cao từ nhà tới đưa cho ông Will. Nhà tôi có nhiều lắm nên chẳng sợ bị phát hiện đâu. Ông Will thì biết ca cao là gì, nhưng hình như Jill chưa từng nghe đến thứ này bao giờ. Ban đầu thằng bé hơi đề phòng, nhưng khi uống một ngụm, mặt nó sáng bừng lên, rồi từ đó nghiện luôn. Phản ứng đó đáng yêu thật. Mà nói đúng hơn thì Jill có khuôn mặt cực kỳ dễ thương. Chắc là do thế giới game nên vậy, tôi chưa từng gặp ai xấu xí cả.
Tôi ngồi bên cạnh Jill đang đọc sách, trò chuyện với ông Will. Tôi kể lại những chuyện đã xảy ra trong ngày một cách rành mạch. Tôi cũng nói về việc màn trình diễn của Học viện Ma pháp sẽ do Lize và Công tước Duke phụ trách chính, nhưng cuối cùng chẳng quyết định được gì cả.
"Màn trình diễn đó rốt cuộc là làm những gì vậy?"
Tôi cứng người. Đúng thật, "màn trình diễn" thì có rất nhiều loại. Tôi cứ đinh ninh là một vở kịch sân khấu, nhưng có khi lại là nấu nướng hay bày tiệc thì sao... Chắc vì thế mà Công tước Duke mới khó chịu. Hẳn ngài ấy nghĩ tôi không nghiêm túc. Cái từ "màn trình diễn" này quá trừu tượng, mà cái tờ giấy thông báo cũng tệ nữa.
"Cháu không biết là kịch hay là tiệc tùng nữa ạ."
Ông Will khẽ cười. "Vậy thì, trước hết phải xác nhận điều đó đã."
"Đúng vậy ạ." Tôi bật dậy đầy khí thế.
Cú động mạnh làm bàn rung nhẹ, vài giọt ca cao rơi xuống bàn.
"Mai chị lại đến nữa chứ?"
Khi tôi định ra về, Jill hỏi vậy, và tôi mỉm cười đáp: "Ừ, chị sẽ đến."
Tôi vội vã về nhà định hỏi anh Albert, nhưng lại quên béng mất rằng giờ này đã là giờ đi ngủ. Tôi rũ vai, thất vọng bước về phòng mình.