37
Sao Công tước Duke lại ở trong phòng tôi thế này? Thật tình là người tôi không muốn gặp nhất lúc này... Chắc ngài ấy nghe thấy tiếng rên rỉ của mình rồi. Tự dưng thấy như bị nắm thóp vậy. Trông mình bây giờ thảm hại hết sức. Đã vậy còn sắp trở thành ác nữ nữa chứ...
Cổ họng vẫn đau rát. Nhìn từ ngoài vào, chắc ai cũng nghĩ tôi đang khó thở đến mức sắp ngạt đến nơi rồi. Cả người đau đến mức không nhúc nhích nổi.
“Alicia, uống cái này đi.”
Công tước Duke đưa một chiếc cốc về phía tôi.
Lúc này, tôi còn sức đâu mà cầm nổi cốc nữa chứ. Ngay cả ngồi dậy còn chẳng được, thì làm sao mà uống đây? Tôi liền hất chiếc cốc Công tước Duke vừa đưa ra.
Công tước Duke, tôi xin lỗi. Nhưng tôi thực sự rất khó chịu, xin ngài hãy hiểu cho.
Một khoảng lặng bao trùm. Chẳng lẽ mình đã chọc giận ngài ấy rồi sao? Chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc và rên rỉ của tôi. Tôi không biết lúc này Công tước Duke đang có biểu cảm gì.
Bỗng nhiên, bàn tay Công tước Duke đặt lên cổ tôi. Chưa kịp hết ngạc nhiên, khuôn mặt ngài ấy đã hiện ra trước mắt tôi. Thật đáng kinh ngạc khi ngay cả khi nhắm mắt, tôi vẫn cảm nhận được vẻ quyến rũ toát ra từ ngài ấy. Hơn nữa, mùi hương thật dễ chịu biết bao.
Môi Công tước Duke chạm vào môi tôi.
...Hả? Ngay sau đó, tôi cảm nhận được nước đang chảy vào miệng mình. Dù muốn suy nghĩ điều gì đó, nhưng đầu óc tôi lại trống rỗng vì cú sốc và không thể nghĩ được gì.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Tôi nuốt ngụm nước vừa được đổ vào miệng. Dần dần, tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Hơi thở cũng đều đặn trở lại. Quả nhiên, Josiah thật sự có tác dụng nhanh chóng. Tự mình trải nghiệm mới thấy được sự lợi hại của nó.
...Giờ thì hãy nghĩ xem chuyện gì vừa xảy ra. Một đôi môi mềm mại chạm vào... Đây chẳng phải là truyền nước bằng miệng sao? Vậy đây có được tính là nụ hôn đầu không?
...Không, đây chỉ là hành động cứu người thôi mà. Bởi vì lúc đó tôi sắp chết đến nơi rồi. Hơn nữa, hãy nghĩ đến tuổi tác đi, tôi mới mười tuổi. Còn Công tước Duke thì mười lăm tuổi. Cách nhau những năm tuổi, chắc chắn Công tước Duke cũng không nghĩ ngợi gì nhiều khi làm vậy. Đây chỉ là lòng tốt muốn giúp đỡ một cô bé yếu ớt mà thôi...
Alicia, hãy bình tĩnh suy nghĩ lại đi. Mình ghét mấy cô nàng ngốc nghếch mà. Mình không phải nữ chính. Sẽ chẳng ai lại đi truyền nước bằng miệng để cứu người mà mình ghét đâu. Hơn nữa, thuốc men thì vốn dĩ phải nhờ người hầu cho uống chứ?
Vậy có nghĩa là Công tước Duke thích mình sao? Nhưng không phải là tình cảm yêu đương đâu nhỉ?
...Dù không phải tình cảm yêu đương, nếu Công tước Duke thích mình thì rắc rối lớn rồi. Bởi vì Công tước Duke được định sẵn là sẽ phải lòng nữ chính cơ mà! Nếu tôi có bắt nạt ngài ấy mà ngài ấy vẫn cứ theo mình, thì đó chẳng phải là bắt nạt kẻ yếu sao! Ác nữ thì thích bắt nạt thật, nhưng không bao giờ bắt nạt kẻ yếu đâu!
Mà hình như nữ chính đang ở Học viện Ma pháp thì phải? Chắc chắn ngài ấy đã gặp nữ chính rồi chứ? Khoan đã, chẳng lẽ ngài ấy đã phải lòng cô ấy rồi sao? Nếu vậy thì ngài ấy sẽ không truyền nước bằng miệng cho tôi đâu nhỉ?
Hàng loạt câu hỏi cứ liên tiếp xuất hiện. Mọi người chẳng bao giờ kể chuyện ở học viện gì cả nên tôi chẳng biết gì hết.
“Em đã bình tĩnh lại chưa?”
Công tước Duke khẽ thì thầm bằng giọng nói dịu dàng rồi xoa đầu tôi.
Lần này, tôi lại sắp chết vì một lý do khác. Cứ thế này thì trái tim tôi sẽ nhảy ra ngoài mất. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh hết sức.
...Đầu óc tôi dần quay trở lại, cuối cùng tôi cũng nhớ ra. Các cậu ấm quý tộc khi còn nhỏ thường phải uống một lượng nhỏ vi khuẩn hoặc virus yếu để tạo kháng thể, nhằm tăng cường khả năng miễn dịch với vi khuẩn và độc tố. Vì vậy, họ sẽ không bị lây nhiễm vi khuẩn...
Tức là, những khổ cực lúc nhỏ sẽ giúp họ dễ dàng hơn khi trưởng thành.
Tôi cảm nhận được Công tước Duke đang ở ngay bên cạnh. Khi nào ngài ấy mới rời đi đây... Dù chỉ nhắm mắt, nhưng đây cũng coi như là dáng ngủ của tôi mà. Tôi không muốn bị nhìn thấy khi ngủ chút nào.
Tác dụng phụ của thuốc khiến tôi dần buồn ngủ. Hiệu quả nhanh thì tác dụng phụ cũng nhanh thật. Tôi cứ thế chìm vào giấc ngủ một lần nữa.