Ánh nắng chói chang đánh thức tôi dậy. Như mọi khi, tôi thay đồ rồi quấn vải che mắt.
Tôi vội vàng định đi tìm Vian. Vừa mở cửa túp lều ra thì Đội trưởng Marius với vẻ mặt cau có đã đứng sẵn đó.
...Ôi không, gay rồi. Tôi quên béng mất.
Chỉ nhìn vẻ mặt anh ta là tôi hiểu ngay mọi chuyện. Mà đáng lẽ anh ta cứ mở cửa lều mà vào chứ... Hay là anh ta nghĩ tôi đang thay đồ nên ngại không vào?
Nhưng mà tôi đang ở đây dưới thân phận đàn ông mà...
"Hôm qua mày không mang tài liệu cho tao."
Anh ta toát ra một thứ khí chất khác thường. Rồi cứ thế lầm lũi tiến lại gần, hệt như một con zombie.
Đội trưởng Marius đâu phải kiểu người hay làm căng vì chuyện giấy tờ đâu nhỉ. Tôi cố nhớ lại nội dung tài liệu hôm qua. Là về chi phí của đội.
"X-xin lỗi ạ."
"Xin lỗi là xong à?"
Phía sau anh ta, Phó đội trưởng Neil đang cười khổ.
"Nghe nói hôm qua anh ta có hẹn hò với một cô gái gặp ở thị trấn. Nhưng vì không có tài liệu nên không đi được."
Thật không thể tin nổi. Đội trưởng Marius mà cũng có cô gái để hẹn hò sao?
"Mày đang nghĩ gì đó thất lễ lắm đúng không?"
"Dạ không hề ạ."
Tôi đáp lời Đội trưởng Marius ngay tắp lự.
"Mày tính đền cho tao thế nào đây!"
Chẳng biết cơn giận ban nãy đã biến đi đâu mất, Đội trưởng Marius nhìn tôi với đôi mắt hơi ầng ậc nước.
"Sao anh không thử mời cô ấy đi chơi lại lần nữa?"
"Làm được thì tao đã chẳng khổ thế này. Chắc chắn cô ấy đang giận lắm."
"Hay là anh tặng cô ấy một bó hoa thì sao?"
"Hoa... hoa ư?"
"Vâng. Không có cô gái nào lại khó chịu khi nhận được hoa đâu ạ. Nếu cô ấy thực sự thích đội trưởng, chắc chắn sẽ thành công."
Tôi cười tủm tỉm. Đội trưởng Marius nghe tôi nói xong thì như bừng tỉnh, "Phải rồi!" rồi chạy biến đi đâu mất.
Chắc là đi mua hoa rồi. Đúng kiểu người nghĩ gì làm nấy, chân tay nhanh hơn cả đầu óc.
Tôi bắt gặp ánh mắt của Phó đội trưởng Neil.
"Kể từ khi được phái đến chỗ Đệ nhất Vương tử, cậu bận rộn nhỉ."
"Bận ạ, nhưng mà vui lắm."
"...Thế thì tốt rồi. Bên này từ khi có リア (Ri-a) đi, mọi người đều thấy nhớ cậu lắm đấy."
"Vậy sao ạ."
"Trước đây cậu có nói sẽ thành lập một đội đúng không? Chuyện đó sao rồi?"
Nghe anh ta đột ngột hỏi, tôi cứng người lại.
Đúng là tôi từng nói thế trước mặt Victor. Tôi nhớ lại chuyện ngay sau khi chuyến viễn chinh kết thúc.
"Vì tôi vẫn chưa gặp được nhân tài nào tốt ạ."
"Bên chúng tôi vừa có hai kẻ hơi khó nhằn, bọn tôi không kiểm soát nổi. Thế nào? Cậu có muốn thử quản lý bọn họ không?"
"Tôi ư?"
"Phải. Cậu tuy mới vào đội chưa lâu nhưng thực lực thì có thừa."
Được khen khiến tôi vui ra mặt. Được Phó đội trưởng của đội mạnh nhất trực thuộc Victor khen ngợi là chuyện hiếm có.
"Xin hãy cho tôi gặp hai người đó."
Tôi nhìn thẳng vào mắt Phó đội trưởng Neil và mạnh mẽ nói.