Sau đó, tôi đã cố gắng thương lượng một lúc lâu, nhưng cậu bé vẫn không hé răng nửa lời.
Chẳng thể nào xoa dịu được bọn họ chút nào, tôi đành rời khỏi hầm giam. … Chà, cũng đến lúc phải đến chỗ Hoàng tử Vian rồi. Dù đã muộn lắm rồi.
Khi tôi đang bước nhanh trong cung điện, bất chợt Victor xuất hiện từ phía đối diện, mặt mày hầm hầm.
… Ơ, gì thế này!? Sao anh ta lại giận dữ đến vậy chứ?
Theo phản xạ, tôi vội quay phắt người lại, định đi lối cũ mà trốn.
“Này, đứng lại!”
Giọng Victor vang vọng khắp hành lang, tôi có thể nghe rõ tiếng bước chân của anh ta đang ngày càng đến gần.
“Sao anh lại đuổi theo tôi làm gì!”
“Thế cô chạy làm gì?”
“Tại mặt anh đáng sợ quá mà!”
Tôi vừa quay đầu lại vừa cất tiếng. Và chỉ trong chớp mắt, tôi đã bị anh ta tóm gọn. Cánh tay tôi bị nắm chặt đến đau điếng. Tôi lườm Victor, buột miệng hỏi:
“Anh muốn gì?”
“Cô quên lời hứa rồi à?”
Tôi chẳng nhớ mình có lời hứa nào với Victor cả. Vô thức, tôi nghiêng đầu. Anh ta thở dài thườn thượt.
“Mấy hôm nay cô toàn ngủ ở cái lều đó phải không?”
“Vâng.”
“Vâng cái gì mà vâng. Cô quên chuyện sẽ ngủ ở phòng tôi rồi à?”
“À!”
Đúng rồi, đúng là đã có chuyện đó. Nhưng vì công việc của Hoàng tử Vian mà tôi quên béng đi mất.
Mà phải thôi, tôi đang phải làm ngần ấy việc cơ mà. Làm sao mà nhớ nổi chuyện đến phòng của Victor chứ.
“Tôi bận quá mà. Hơn nữa, khi còn được điều đến chỗ Hoàng tử Vian thì không thể được đâu.”
“… Cô đã tìm hiểu được gì về cậu ta chưa?”
Đột nhiên Victor nghiêm mặt lại, hỏi tôi. Tôi suy nghĩ một lát rồi mở miệng:
“Cậu ấy… có một khối lượng công việc đến mức khiến người ta phải… giật mình đấy.”
“Giật mình đến mức nào?”
“Khối lượng công việc ấy ạ.”
Nghe tôi nói vậy, anh ta hơi khựng lại. Tôi tiếp tục câu chuyện:
“Một mình cậu ấy làm ngần ấy việc, thật sự là một người rất xuất chúng.”
Chưa nói hết câu, ánh mắt anh ta đã thay đổi, nắm chặt cánh tay tôi với một lực kinh người. Chắc chắn là mạnh đến mức sẽ để lại vết bầm.
“Lần tới mà cô còn dám khen thằng đó nữa, tôi sẽ bẻ gãy cánh tay này của cô đấy!”
… Sao cứ nhắc đến Hoàng tử Vian là anh ta lại nóng tính thế nhỉ?
Mà thôi, tôi sẽ không chịu thua ở đây đâu. Tôi giẫm mạnh lên mũi chân anh ta. Trong khi anh ta đang rên rỉ vì đau, tôi liền bật nhảy thật cao, tung cú gót chân đá thẳng xuống.
Anh ta ngã vật ra sàn. Tôi ngồi xổm xuống, nhìn vào mặt anh ta.
Không biết quý trọng một quý cô thì phải chịu cái kết cục này thôi. Đáng đời lắm. … Mà thôi, dùng gót chân đá vào Hoàng tử chắc không chỉ dừng lại ở án tử hình đâu nhỉ.
“Tự ý đẩy tôi đến chỗ Vian, rồi khi tôi đưa ra đánh giá đúng đắn về cậu ấy thì lại nổi điên, đúng là đồ trẻ con.”
Tôi chỉ nói vậy rồi mặc kệ Victor đang nằm sõng soài, bước thẳng đến phòng của Hoàng tử Vian.
Có lẽ sau này sẽ phải chịu một hình phạt nặng nề, nhưng vì Hoàng tử Vian khá quý tôi nên chắc sẽ thoát khỏi án tử hình.
Cốc cốc… Tôi gõ cửa phòng của Hoàng tử Vian.
“Ai đó?”
“Là tôi ạ.”
Không có tiếng trả lời. Ngay khoảnh khắc tôi nghĩ vậy, cánh cửa bật mở mạnh mẽ. Tôi vội né người để không bị va vào cửa.
“Đến muộn thế!”
Hoàng tử Vian nói vậy, mặt hơi hằm hằm bước ra khỏi phòng.