Tôi được cho vào phòng, rồi bị anh ta lên lớp một hồi. Anh ta bảo tháo miếng vải bịt mắt ra, tôi liền làm theo. Thế là tôi bị mắng xối xả trong khi ngắm nhìn gương mặt đẹp như tạc của anh ta.
“Từ giờ mà có đến muộn thì phải báo một tiếng chứ! Làm người ta lo sốt vó!”
Chắc tại vừa mới gặp Victor xong nên giờ thấy Vivian hiền khô à. Tôi ngoan ngoãn lí nhí: “Em xin lỗi ạ.”
“Thôi được rồi, biết cô không bị thương hay ốm là tôi yên tâm lắm rồi.”
“Cảm ơn anh, Vivian~”
Tôi vừa nói dứt lời đã vô thức ôm chầm lấy Vivian. Từ trước đến giờ tôi chưa từng có bạn bè. Vivian không giống bạn bè, mà giống một người chị đại hơn. Ở vương quốc Durkis, tôi tuyệt đối không bao giờ để lộ ra bộ dạng này.
“…À, đúng rồi, công việc thì sao?”
Tôi giật mình, vội quay sang nhìn anh ta.
“Xong rồi. …Mà nói đúng hơn thì, lúc cô đến là lúc tôi bận nhất đấy. Với lại, thuộc hạ của em trai tôi đến nên tôi hơi cố tình trêu chọc một chút, giao cho Alicia gấp đôi công việc. Xin lỗi nhé.”
…Thảo nào mà nhiều đến thế.
Đúng thật, lượng công việc đó người bình thường không thể làm xuể. …Mà dù nói vậy, tôi và Vivian vẫn hoàn thành xong.
“Công việc nặng nhọc cũng đã xong xuôi rồi, giờ chúng ta ra phố chơi không?”
Vivian nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh nhìn tôi. Bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm thì tôi không thể từ chối được. Tôi đành chịu thua, gật đầu.
“Đã quyết định vậy rồi thì phải thay đồ thôi!”
“Thay cái gì cơ?”
“Thì phải là váy chứ còn gì nữa.”
Vivian vui vẻ nói.
Đúng là ra phố với thân phận Hoàng tử đệ nhất thì rất nguy hiểm, nhưng Vivian trong bộ dạng nữ trang cũng chắc chắn sẽ rất nổi bật. Hiếm có mỹ nhân nào đẹp đến nhường này.
“Nào, cô cũng đi chọn đồ đi chứ.”
Vivian đứng dậy nói.
“Ơ, cả em nữa ạ?”
“Đương nhiên rồi. Có nhiều tóc giả lắm nên không sao đâu!”
“Không phải vấn đề đó mà là, kho…!”
Không thèm nghe tôi nói, Vivian kéo tay tôi đi một cách mạnh bạo.
Vivian vừa ngân nga một điệu nhạc, vừa mở khóa cánh cửa ở sâu trong phòng, rồi kéo tôi vào bên trong.
Đó là một tủ quần áo khổng lồ mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Hàng loạt chiếc váy đủ màu sắc, vô số bộ tóc giả đủ kiểu dáng được bày la liệt. Lượng phụ kiện nhiều đến mức tôi nghĩ nếu bán hết đi thì có thể mua được cả một tòa thành. Vô số đôi giày cao gót được chế tác tỉ mỉ đến từng chi tiết.
Tất cả được sắp xếp một cách hoàn hảo. Cứ như thể đang ở trong một cửa hàng vậy. Tôi ngây người nhìn quanh căn phòng. Ren, đá quý, vải vóc, tất cả đều là loại cao cấp nhất.
Thật không ngờ anh ta lại lén lút thu thập được tất cả những thứ này… Ngoài từ "tuyệt vời" ra, tôi không biết nói gì hơn. Cảm giác như đang lạc vào một chiếc hộp châu báu lấp lánh vậy.
“Nhưng mà, tất cả những thứ này đều cỡ của Vivian đúng không?”
“Đúng vậy, nhưng cũng có những thứ tôi sưu tầm từ khi còn nhỏ, nên sẽ có vài chiếc váy Alicia mặc vừa đấy.”
Anh ta tự tin trả lời.