Để tránh gây chú ý, hẳn là chúng tôi đã không đi qua thành phố mà chọn những con đường vòng, đường tắt. Bởi thế, khung cảnh xung quanh càng thêm u tối.
Bất chợt, tôi ngước nhìn bầu trời, thấy từ đằng xa, những đốm sáng rực rỡ cứ dần xuất hiện, ngày một nhiều hơn. Trông chúng hệt như những vì sao, nhưng tôi biết chắc đó không phải sao trời. Cảnh tượng ấy đẹp đến nỗi tôi suýt buột miệng thốt lên hai tiếng "Đẹp quá!". Vẻ huyền ảo, thần bí của chúng khiến tôi phải nheo mắt nhìn cho rõ.
Đằng đó... là hướng Vương cung sao?
"Nhanh lên!" Công tước Duke nói, gương mặt ngài ấy thoáng vẻ căng thẳng, rồi thúc ngựa chạy nhanh hơn nữa.
Tôi không rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết mình cứ thế ngồi trên lưng ngựa mà lao thẳng về phía Vương cung. Con ngựa càng lúc càng tăng tốc khiến tôi không khỏi kinh ngạc. Tôi chưa từng thấy một con ngựa nào có thể chạy nhanh và bền bỉ đến vậy. Lại một lần nữa tôi nhận ra, Kushana đã ban cho chúng tôi một con ngựa quý hiếm thượng hạng. Nó đang phi như bay về phía Vương cung với tốc độ kinh người. Những đốm sáng trắng lơ lửng trên không trung cũng dần trở nên lớn hơn.
Dù nhìn từ xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được nguồn sáng ấm áp ấy.
...À, đây chắc chắn là ánh sáng để tưởng niệm cái chết của ông Will đây mà.
Cuối cùng, khi đến gần hơn, tôi đã hiểu được ý nghĩa thực sự của thứ ánh sáng tuyệt đẹp này. Chắc vì vậy nên Công tước Duke mới vội vã như thế. Tôi cắn chặt môi dưới, cố ngăn mình không bật khóc.
Cứ ngỡ sẽ có một cuộc tái ngộ sau bao ngày xa cách... nhưng ông Will mà tôi gặp ở vườn hoa, nơi Kushana bảo là chỗ luyện tập, chỉ là một ảo ảnh.
Cổng Vương cung đã hiện ra trước mắt. Dù sao thì, cánh cổng của Vương quốc Dyurkisu cũng không dễ dàng đột phá được. Con ngựa dần giảm tốc độ. Công tước Duke quay sang người lính gác đứng cạnh cổng, ngắn gọn nói: "Là ta."
Người lính gác lập tức nhận ra Công tước Duke, vội vàng chào "Hoàng tử đã về!" và mở cổng cho chúng tôi đi qua. Tôi có cảm giác họ không nhìn thấy mặt mình. Chắc hẳn những người lính gác cũng phải bất ngờ lắm. Bởi vì đột nhiên Công tước Duke lại trở về trên lưng một con ngựa phi nhanh như gió, chở theo một cô gái. Nếu là tôi, chắc tôi cũng phải nghi ngờ liệu đó có đúng là Công tước Duke thật không.
Công tước Duke vẫn tiếp tục thúc ngựa chạy sau khi vào trong cổng. Ngài ấy lướt đi như cắt gió xuyên qua Vương cung, thẳng tiến về phía sau cung điện.
...Nơi này tôi chưa từng biết đến.
Tôi đoán đây hẳn là nơi cấm người ngoài hoàng tộc lui tới. Đó là một ngọn đồi, trên đỉnh có một cái cây to lớn và hùng vĩ. Người ta nói rằng đó là cái cây duy nhất trên thế gian này. Tôi đã từng đọc trong sách từ rất lâu rồi. Nó còn quý hiếm hơn cả Madi. Không ngờ nó lại nằm ngay trong Vương cung của Dyurkisu...
"Đó là nơi mẫu thân ta yên nghỉ." Công tước Duke lặng lẽ nói.