Chỉ một lát sau, Jill rời mặt khỏi tôi, ngước nhìn lên tôi chằm chằm. Đôi mắt xám tro thông tuệ ấy khiến tôi ngỡ ngàng. Thằng bé này, trước giờ có khi nào lộ ra vẻ mặt thế này đâu nhỉ?
“Chị biết không, em đã chế tạo ra thuốc chữa bệnh đốm đấy. Em đã tạo ra thành phần giống hệt Madie.”
Nghe vậy, tôi bất giác đứng hình.
Tự tay tạo ra Madie ư…? Không thể nào. Thật khó tin.
Tôi cứ ngỡ mình nghe nhầm. Sao lại có người làm được điều đó chứ…
Nếu có thể tạo ra nó, số người được cứu khỏi bệnh đốm sẽ tăng lên đáng kể. Nhờ thằng bé mà biết bao nhiêu người sẽ được cứu sống đây?
Tôi đã phải dùng ma pháp của mình, thậm chí liều cả tính mạng để thu thập Madie, nhưng thằng bé lại chỉ dựa vào kiến thức và niềm tin của mình để tạo ra thuốc chữa bệnh từ con số không.
…À, thiên tài chắc là nói về những đứa trẻ như thằng bé này đây. Tôi thật sự ngưỡng mộ tài năng của Jill.
“Jill đúng là một người hùng.”
Nghe tôi nói, Jill ngớ người ra một lúc, rồi bật cười ha hả.
“Không ngờ lại được chính Alicia nói ra câu này.”
“Ồ, phải là tôi nói thì mới có giá trị chứ?”
Bởi vì, tôi là ác nữ mà!
Tôi còn có cả “danh hiệu” bị trục xuất khỏi đất nước nữa cơ. Đúng là một kẻ xấu đích thực.
…Việc tôi có thể nghĩ được như vậy chứng tỏ tôi đang dần lấy lại được chính mình.
Không thể cứ mãi ủ dột như thế này được. Để sống sao cho không hổ thẹn với ông Will, tôi nhất định phải tiến về phía trước.
Jill có chút ngượng ngùng khẽ lầm bầm: “Đúng là vậy thật.”
“Alia! Alia!”
“Alicia, lâu rồi không gặp!”
Mel và anh Henri chạy ào tới chỗ tôi. Phía sau họ là Rebecca và Nate, mắt vẫn còn sưng húp.
Carol cũng tiến đến gần, mắt hơi đỏ hoe nói: “Tiểu thư Alicia.”
Mới không gặp có một thời gian mà ai cũng cảm giác như trưởng thành hơn hẳn. …Hơn nữa, dáng vẻ của những người bên phía tiểu thư Liz cũng khác hẳn trước đây.
Ánh mắt họ nhìn tôi không còn vẻ ghét bỏ nữa. …Có chuyện gì vậy nhỉ?!
“Này, có chuyện gì thế?”
Tôi quay sang nhìn Jill, khẽ hỏi.
Jill lộ ra vẻ mặt khó xử như không muốn trả lời. Nhìn vẻ mặt đó, tôi hiểu rằng chắc chắn đã có chuyện không hay xảy ra với tôi.
“Là chuyện không vui vẻ gì với Alicia đâu.”
“…Quả nhiên.”
Nhìn bầu không khí này, liệu ma pháp mê hoặc đã được giải trừ rồi ư?
Dù vậy, những người ủng hộ tiểu thư Liz có lẽ vẫn sẽ đứng về phía cô ấy… Nếu thế thì, người thay đổi nhiều nhất ở đây chính là tiểu thư Liz.
Tôi chuyển ánh mắt sang nhìn tiểu thư Liz.
Đôi mắt xanh ngọc lục bảo trong veo của cô ấy chạm mắt tôi. Khác hẳn với cô ấy trước đây, đó là một ánh mắt như đã hạ quyết tâm điều gì đó.
Chẳng lẽ, cô ấy đã từ bỏ việc làm “cô gái ngoan” rồi sao? …Đây đúng là vẻ mặt của một người phụ nữ đã buông bỏ tất cả.
“Trông cô có vẻ khá hơn rồi đấy nhỉ?”
Tôi nở một nụ cười tự tin nhìn tiểu thư Liz.
=====
Chào mọi người! Tôi là Izumi Okido đây ạ ~~.
Cảm ơn mọi người đã luôn đọc truyện của tôi!
Tôi đã từng muốn tổ chức một cuộc nổi dậy xóa sổ ngày sinh nhật vì không muốn già đi chút nào, nhưng hôm nay, tôi đã chính thức già thêm một tuổi rồi ạ.
Mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ tôi trong thời gian tới nhé.