I’ll Become a Villainess That Will Go Down in History

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

(Đang ra)

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

Shichino Riku

Chuyển sinh anh hùng cùng mỹ thiếu nữ nhóm chiến loạn ・ Đao kiếm ảo tưởng cố sự, khai mạc!

37 3372

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

50 392

Chuuko demo Koi ga Shitai!

(Đang ra)

Chuuko demo Koi ga Shitai!

Noritake Nao

Aramiya Seiichi là một nam sinh trung học bình thường… và tự nhận mình là một Otaku đam mê Eroge, cậu đã từ bỏ niềm tin vào con gái ở thế giới 3D vì một sự cố. Một ngày nọ, sau khi cậu đã mua một mớ v

67 6

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

118 124

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

(Đang ra)

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

Tsukikage

Liệu Kurai có thể thuận lợi từ bỏ việc làm thợ săn được không!?

5 2

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

(Đang ra)

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Xúc Tu san - 触手桑

Tóm lại, làm tròn số chính là trở thành một linh vật cao cấp hai mang được người người yêu mến!

60 34

400 - 499 - Chương 440

Tuy đã trở về, nhưng tôi biết mình sẽ lại rời khỏi vương quốc Durkis. Lần tới liệu có thể dễ dàng rời đi không thì tôi không chắc nữa… Lần trước vì mang thân phận tội nhân nên tôi mới có thể thuận lợi đặt chân vào vương quốc Lavar.

Khi tôi im lặng trước câu hỏi của Mel, Jill lên tiếng:

“Phản ứng thế này thì chắc là cô lại đi rồi.”

Tôi không nói được gì, chỉ đành cười gượng.

“Alicia vốn không phải người có thể an phận ở một đất nước mà.”

Tôi nghe thấy giọng của anh cả Albert.

Ôi, đã lâu lắm rồi tôi mới lại thấy anh Albert trong trạng thái này. Cứ như thể đã từ thời thơ ấu rồi ấy chứ.

Tôi cứ nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ còn thấy ánh mắt tràn đầy tình yêu thương em gái này nữa cho đến lúc chết. Có lẽ nào, tất cả là vì ma pháp Mê Hoặc đã được hóa giải…?

Trong lòng tôi bỗng trở nên phức tạp.

Chính nhờ có sự đối đầu trước đây mà tôi mới có thể tỏa sáng với vai trò ác nữ…

“Thật sự xin lỗi em.”

Anh ấy cũng cúi đầu thật sâu, hệt như cô Liz.

Tôi không tài nào ngờ được anh ấy lại hành động như vậy. Tôi đứng sững sờ, chăm chú nhìn anh.

Hả?! Cái gì?! Anh cả xin lỗi về chuyện gì vậy? Anh không quên thân phận của em đấy chứ?

Em là tội nhân cấp độ bị trục xuất khỏi đất nước đấy. Em đã có được một "danh hiệu" đáng để khoe khoang đến chết luôn rồi. Nếu có thì đáng lẽ em mới là người phải cúi đầu cảm ơn anh chứ…

Thánh nữ hay các Mục tiêu chinh phục cũng chẳng cần phải cúi đầu trước một ác nữ tiểu thư làm gì.

“Anh đã hiểu lầm Alicia. Khi đó có lẽ anh đã đánh mất chính mình. Xin lỗi vì đã không thể bảo vệ em. Anh sẽ làm mọi thứ để chuộc lỗi.”

Tôi suýt nữa thì buột miệng hét lên: “Anh hiểu lầm như vậy là đúng rồi đấy ạ!”

Anh cả không cần phải bảo vệ em đâu? Anh hãy bảo vệ cô Liz ấy!

Trong tình huống rối ren này, tôi cố gắng giữ bình tĩnh.

Dù không mong muốn sự chuộc lỗi nào, nhưng lúc này mình phải nhập vai ác nữ cho tới cùng! Đây là cơ hội để mình “lật ngược tình thế”!

Cứ thế này thì tôi sẽ trở thành “người tốt” mất. Tôi ghét cái tương lai đó.

“Chuộc lỗi, ư?” Tôi thì thầm, nhìn xuống anh cả Albert với vẻ mặt đầy chất ác nữ.

Nụ cười của tôi lúc này tuyệt vời đến mức có lẽ sẽ được đưa vào sách giáo khoa như một ví dụ điển hình về “nụ cười độc ác” mất thôi.

Anh cả Albert từ từ ngẩng đầu lên, phản ứng lại lời tôi nói. Trong đôi mắt màu tím của anh, hình ảnh tôi phản chiếu rõ mồn một.

Tôi lại một lần nữa xác nhận mắt trái của mình đã trở lại bình thường. Tôi hơi nghẹn lời.

Tôi che giấu nỗi buồn, mỉm cười thật tươi với anh ấy.

“Anh cả Albert, xin hãy lấy lại tôn nghiêm của mình đi ạ.”

Anh ấy “hả?” một tiếng, vẻ mặt ngơ ngác.

Không biết anh ấy mong đợi câu trả lời như thế nào nhỉ? Có lẽ anh ấy nghĩ tôi sẽ nói đại loại như: “Xin hãy dịu dàng hơn với em ạ”?

Tôi mà lại nói mấy lời đó sao? Không đời nào.

Cứ thế này, tôi sẽ nói thẳng tuột những lời mà anh cả Albert không thích.

“Đánh mất chính mình là nỗi hổ thẹn của gia tộc Williams. Anh cả Albert, anh là trưởng nam của gia tộc Williams – một trong Ngũ Đại Quý Tộc kia mà? Đừng quên thân phận của mình. Sau này, khi anh phải đưa ra những quyết định lớn có thể làm rung chuyển đất nước, cái cớ ‘em đã đánh mất chính mình’ sẽ không có tác dụng đâu. Hãy chịu trách nhiệm cho phán đoán của chính mình. Cho nên, nếu anh có thời gian để hối hận về quá khứ từng đứng về phía cô Liz và coi em là kẻ thù, hay nghĩ đến việc chuộc lỗi gì đó cho em, thì hãy dùng thời gian đó để lấy lại uy nghiêm của Williams Albert đi ạ.”

Tôi nói với anh cả Albert như vậy, không hề né tránh ánh mắt anh.

Tôi nghĩ mình đúng là một đứa em gái chẳng đáng yêu chút nào.

Giá mà những lúc như thế này tôi có thể nói: “Em không cần sự chuộc lỗi đâu ạ. Tấm lòng của anh là đủ rồi” thì tốt biết mấy…

Nhưng làm một đứa con gái “ngoan hiền” như vậy thật sự không hợp với tôi chút nào.