"Thật sự đã hiến mắt sao...?"
Arnold thốt lên, giọng khẽ run run.
Tôi hiểu cảm giác không thể tin nổi cô ấy lại làm đến mức đó, thậm chí ngay cả khi chính miệng cô ấy nói ra, người ta vẫn sẽ hoài nghi đó là lời nói dối.
Ngay cả tôi cũng thấy bất ngờ khi Alicia hiến mắt cho ông lão.
"Đối tượng là ai?"
"Chắc hẳn, người biết rõ nhất chính là bệ hạ phải không?"
Tôi nói, ánh mắt như muốn xuyên thủng Quốc vương.
Ngài ấy nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu tôi đang nói gì.
"Rác rưởi thì cứ để yên trong thùng rác là được sao? Bệ hạ không nhận ra lũ rác ấy đã tràn ra ngoài rồi ư?"
"Gil, dừng lại đi. Phụ vương chỉ là làm theo lệnh của Hoàng thái hậu thôi."
Duke khẽ nói với tôi bằng giọng đủ nhỏ để không ai nghe thấy.
"Hoàng thái hậu...?"
Tôi định nói "Người thiếp của Quốc vương tiền nhiệm ư?", nhưng rồi dừng lại. Catherease Liz và những người khác không hề hay biết mẹ của Quốc vương đương nhiệm từng là một phi tần.
...Chuyện này là sao đây?
Tôi biết cựu Quốc vương và cựu Vương hậu đã qua đời, nhưng không hề có bất cứ thông tin nào về việc người thiếp kia đã chết được tiết lộ ra bên ngoài. Mà cũng không có tin bà ta còn sống.
"Chuyện này lát nữa nói kỹ hơn."
Tôi nghe lời Duke, ngậm miệng lại không nói gì thêm.
"Chúng ta quay lại chủ đề chính một chút. Tôi không có ý định gây chiến. Nhưng đời vốn chẳng biết trước được điều gì. Chuẩn bị kỹ càng cho mọi tình huống là lẽ đương nhiên. Một quốc gia toàn binh lính yếu ớt thì khi bị tấn công sẽ tan tành. Chúng ta cần phải tăng cường sức mạnh quân sự."
Duke nói với tất cả mọi người. Lời nói của anh ấy khiến sắc mặt mọi người thay đổi. Lòng họ đã dao động rồi.
Có lẽ, người có thể hóa giải ma pháp quyến rũ của Catherease Liz chính là Vương tử chăng? ...Không thể nào như vậy được.
"Chiến tranh tuy không tốt, nhưng nó mang lại sự phát triển. Tôi sẽ cho mọi người thấy đất nước này sẽ phát triển như thế nào."
Ánh mắt của anh ấy không còn là ánh mắt của một Vương tử sống trong nhung lụa, mà là ánh mắt của một quân sư đang suy tính tương lai đất nước.
Tất cả mọi người đều bị cuốn hút, bị mê hoặc bởi ánh mắt mạnh mẽ và rực rỡ của Duke.
"Tham vọng đó sẽ dẫn đến tranh chấp và hủy diệt đấy."
"Vậy thì hãy dồn sức vào ngoại giao đi."
Duke đưa ánh mắt sắc lạnh về phía Catherease Liz. Cô ta giật mình run rẩy.
...Bị nhìn như thế này mà cô ta vẫn còn yêu Duke được thì tinh thần đúng là không tầm thường chút nào.
"Bệ hạ, chỉ với một quyết định của ngài, ngài có thể giết chết vô số người, hoặc cũng có thể cứu sống họ. ...Xin đừng lầm lẫn thời điểm thực thi quyền lực ấy."
Anh ấy chuyển ánh mắt sang Quốc vương, chỉ nói bấy nhiêu rồi định rời đi.
Ơ, đi rồi ư?
Tôi vội chạy theo anh ấy. Chân tôi với Duke dài ngắn khác nhau, anh ấy phải đi chậm lại chứ.
Ngay khoảnh khắc chúng tôi định bước ra, giọng Quốc vương vang lên từ phía sau.
"Ta đã sai khi nào?"
Duke dừng bước, quay lại nhìn Quốc vương.
Tôi cảm nhận được không khí đang trở nên căng thẳng.
"Người đã lãng phí tất cả những nhân tài có ích cho đất nước này."
Lời nói của Duke khiến Quốc vương như chợt nhớ ra điều gì đó mà giật mình.
Hẳn là ngài ấy cũng có suy nghĩ riêng, đầu óc cũng không tệ. ...Nhưng kẻ đứng sau giật dây không phải là Quốc vương.
Mà nói như vậy cũng không có nghĩa là mẹ của ngài ấy. Với thân phận một phi tần, tôi không nghĩ bà ta có thể làm được chuyện lớn đến thế.
Lần này, ngoài Arnold, không một ai trong Ngũ đại quý tộc lên tiếng.
Chắc chắn có điều gì đó khuất tất.
"Gil."
Quốc vương gọi tên tôi bằng giọng mềm mỏng.
"Hãy nói cho ta biết, Alicia đã hiến mắt mình cho ai?"
Tôi hít một hơi thật sâu rồi mở miệng.
"Seeker Will."