33
Không biết còn thiếu gì nhỉ…?
Tôi cẩn thận xếp băng gạc, thuốc mỡ, một bình nước sạch cùng mấy chiếc bánh macaron do anh Albert tặng vào chiếc túi xách nhỏ.
À, còn thiếu thuốc hạ sốt nữa. Phải ra thị trấn thôi…
Liếc nhìn đồng hồ, kim đã chỉ hai giờ sáng rồi.
Muộn đến vậy rồi sao…? Thôi, dù sao thì hôm nay cứ ngủ đã. Tôi cứ thế đổ vật xuống giường.
“Tiểu thư Alicia~”
Tôi nghe thấy tiếng Rosetta.
Mới sáng sớm đã ồn ào rồi.
“Tiểu thư Alicia~!”
Bình thường cô ấy đâu có đến đánh thức mình thế này…
Tôi khẽ mở mắt, nhìn đồng hồ.
Ơ, mười giờ rồi sao?
Tôi hoàn toàn tỉnh ngủ vì quá đỗi ngạc nhiên.
Đã ba năm nay tôi chưa từng ngủ nướng thế này…
Cả buổi tập kiếm cũng qua rồi. Đáng lẽ cô ấy phải gọi tôi dậy sớm hơn chứ.
Thôi, đây là lỗi của mình, không nên trách người khác.
Tôi vội vàng thay đồ, cầm tiền rồi lao ra khỏi nhà.
Lên ngựa, nắm chặt dây cương, tôi phi thẳng đến thị trấn.
Chầm chậm mở cánh cửa tiệm cây cảnh.
A, đúng là dễ chịu thật. Cái không khí trong lành, sảng khoái này, tôi muốn được hít thở mãi không thôi.
“Kính chào quý khách~”
Từ phía trong, ông Paul bước ra. Khoảnh khắc ông Paul xuất hiện, cả căn phòng như tràn ngập một bầu không khí dịu dàng.
“Alicia! Cháu sao vậy?”
Ông Paul có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi đi một mình.
“Cháu muốn mua cây Joziah ạ.”
“Joziah? Có ai bị sốt sao, cháu?”
…Ông Paul thân với mấy anh tôi lắm mà.
Nói dối chắc chắn sẽ bị lộ.
Thấy tôi im lặng, ông Paul mỉm cười hiền hậu, rồi đưa cho tôi một túi Joziah kèm theo câu “Đây cháu”.
“Ta sẽ không hỏi lý do đâu.”
Tôi bất giác sững người. Tôi biết ơn nhận lấy túi thuốc.
Ông Paul đúng là một người lớn thật. Hơn nữa, là một người lớn cực kỳ tuyệt vời.
Dù là quý tộc mà lại mở tiệm cây cảnh nữa chứ.
“À, tiền thì…”
“Lần này không cần đâu. Coi như là phần thưởng cho việc cháu đã đoán trúng Chad lần trước.”
Ông Paul vừa nói vừa cười.
Dù kiếp này tôi sẽ sống với thân phận ác nữ, nhưng nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ cố gắng trở thành người như ông Paul.
“Cháu cảm ơn ạ.”
Tôi cúi mình thật sâu, rồi rời khỏi tiệm của ông Paul.