Ôi, sáng rồi sao.
Không biết phải đối mặt với anh Albert thế nào đây.
Hay là trốn buổi tập kiếm nhỉ… Không được rồi, nếu lười biếng thì coi như mình thua rồi còn gì.
Tôi vừa bước ra khỏi phòng định đi ra vườn thì nghe thấy tiếng ai đó nói chuyện ngoài hành lang. Giọng này là của anh Albert và cha sao? Đụng mặt ngay rồi.
“Mình đã khiến Alicia giận rồi.”
“Hay là mình nên nói ra lý do thật nhỉ?”
Lý do thật ư? Gì vậy, muốn nghe quá đi.
“Thôi thì đừng nói ra thì hơn.”
Trời ơi! Càng làm mình tò mò chứ!
“Làm ơn nói cho con biết đi!”
Cái cảm giác tội lỗi vì nghe lén, cùng với khao khát muốn biết lý do, khiến tôi không kìm được mà hiện ra trước mặt anh Albert và cha.
“Alicia…”
Anh Albert lộ vẻ hơi khó xử.
Anh cứ yên tâm, con không để bụng đâu ạ. Nhưng mà thôi, chẳng dại gì mà nói ra. Tôi còn muốn trêu chọc anh ấy thêm chút nữa cơ. Phải ra dáng ác nữ chứ!
“Con ở đây từ khi nào vậy, Alicia?”
“Vâng, thưa cha. Lý do thật sự là gì ạ?”
Cha tôi im lặng. Sao cha không chịu nói cho mình biết chứ? Chuyện này cần phải giữ bí mật đến vậy sao? Mình có quyền được biết chứ!
“Cha?”
“Alicia, đến khi con vào Học viện Ma pháp, cha sẽ nói cho con biết. Con thấy sao?”
…Đến khi vào Học viện Ma pháp á, còn tận năm năm nữa cơ mà! Chuyện gì mà không thể nói cho trẻ con biết chứ?
Nhưng mà, giờ mình có nói gì thì cha cũng chẳng chịu tiết lộ đâu, nên đành chấp nhận thôi.
“Vâng, con hiểu rồi ạ, thưa cha.”
Tôi vừa nói xong, cha liền xoa đầu tôi và bảo: “Con gái ngoan.”
Tôi không thích bị đối xử như trẻ con, nhưng mà mười tuổi thì vẫn còn là trẻ con thật.
Có nên xin lỗi anh Albert vì hôm qua đã nói quá lời không nhỉ?
…Nhưng mà tôi có nói gì sai đâu, cần gì phải xin lỗi chứ? Hơn nữa, ác nữ thì đâu có dễ dàng xin lỗi như vậy.
Anh Albert đang nhìn tôi với ánh mắt buồn bã, nhưng mà phải kiềm chế thôi. Bởi vì tôi là ác nữ mà… Ác nữ khó làm thật đấy. Giá mà mình có thể nói một câu “Đừng bận tâm” thì đã dễ dàng biết bao.
Trời ơi! Sao tự dưng lòng lại bứt rứt thế này.
Mình muốn trở thành ác nữ, nhưng lại ghét cảm giác trong lòng không thoải mái chút nào.
Nhưng nếu nói “Đừng bận tâm” thì có khi lại thành ra nói móc nói mỉa ấy chứ.
“Thưa Albert, đã đến giờ rồi ạ.”
Khi tôi đang suy nghĩ lung tung thì một thị nữ đến gọi anh Albert.
À đúng rồi, anh Albert còn phải đi học nữa chứ. Anh Albert cứ thế mà đi luôn.
…Giờ phải làm sao đây. Tôi chẳng nghĩ ra được cách nào để xua tan cái cảm giác bứt rứt trong lòng này cả.
…Hay là đi hỏi ý kiến ông Will nhỉ?
Đây là lần đầu tiên tôi đến Làng nghèo vào giờ này đấy.