302
「Dù có bị đem ra so sánh, Henry vẫn tốt chán. …Đằng nào thì mày cũng coi thường tao rồi còn gì.”
Nhìn Alan lúc này, tôi cứ nhớ đến cái bản thân hèn mọn của mình trước khi gặp Alicia.
“Tao chưa từng coi thường mày một lần nào cả.”
“…………Chính vì thế mà tao mới tức. Mày giỏi giang, lại còn là một thằng tốt bụng, ở cạnh mày, tao thấy mình thật thảm hại. Thật đáng thương.”
Giọng Alan dần yếu đi.
Có những người trưởng thành hơn khi bị so sánh với người khác, nhưng cũng có những người lại trở nên tồi tệ. Hoá ra, sinh đôi cũng chẳng có nghĩa là tính cách giống nhau.
“Cuối cùng tao cũng nghe được lời thật lòng của mày. Từ một lúc nào đó, hai anh em mình cứ né tránh nhau, nên tao không biết Alan nghĩ gì về tao.”
“Henry ghét tao phải không?”
“Tại sao?”
“Tại sao ư…? Tao với Henry có cách suy nghĩ hoàn toàn khác nhau. Mọi người xung quanh hay gộp chung hai anh em mình lại.”
“Mày được cứu rỗi bởi câu nói ‘Alan của Liz là Alan’ phải không?”
Henry ngắt lời Alan mà nói.
À, phải rồi, hình như ngày xưa Henry cũng từng nói câu đó. Hình như còn bảo tự mình phải nhận ra thì phải… Thôi kệ, chuyện này không liên quan đến tôi.
“Đúng vậy. Lời nói của cô ấy là tất cả. Tao cảm giác như những gánh nặng bấy lâu nay tan biến hết. Lời nói của cô ấy, cả những biểu cảm cô ấy dành cho tao, tất cả đều đặc biệt. Vì thế, nếu có thể bảo vệ Liz, tao sẽ làm tất cả.”
Alan cất tiếng mạnh mẽ.
Nếu chỉ đơn thuần là cứu rỗi trái tim cậu ta thì tôi đã có thể nói “Chúc mừng” rồi kết thúc, nhưng đằng này, cậu ta lại gây hại cho chúng tôi…
“Ngay cả việc bảo vệ em gái với tư cách một người anh cũng vậy.”
“Alicia đã quá đáng rồi!”
Lần này, Alan lại ngắt lời Henry. Giọng nói thô ráp đó vang vọng khắp hành lang, nghe rõ mồn một.
Ôi chao, đầu óc Alan chỉ nghĩ được mỗi Liz thôi sao…
“Tao cũng luôn muốn bảo vệ Ali. Con bé là em gái đáng yêu của tao. Thế mà con bé lại có thái độ như vậy với Liz…”
“Thôi thì, việc bảo vệ người con gái mình yêu cũng là lẽ thường tình. …Ngày xưa, tao từng hỏi Ali rằng con bé có ghét Alan không. Thế là, con bé mỉm cười đáp rằng, ‘Cho dù anh trai có ghét bỏ em đến mức muốn giết em đi chăng nữa, em cũng sẽ không bao giờ ghét bỏ anh trai đâu ạ’. Đó không phải lời mỉa mai hay gì cả, đó là tấm lòng thật sự của con bé.”
Nghe lời Henry, Alan đứng sững lại.
“T-Tại sao… Tao đã đối xử tệ với Ali…”
Giọng Alan run rẩy, cho thấy cậu ta đang hoang mang đến nhường nào.
…Không lẽ, trước khi tống vào ngục, cái trò tẩy não này sẽ được giải trừ sao?
Không không, dù sao thì Henry là người đã nói sẽ làm thí nghiệm lên cơ thể người mà. Cậu ta không đời nào lại làm chuyện ngu xuẩn như giải trừ tẩy não ngay bây giờ.
Tôi quyết định tiếp tục theo dõi tình hình của họ một lúc nữa.
“Hãy trả lời tao mà không liên quan đến mấy cái phe phái vớ vẩn như phe Alicia hay phe Liz. Alan, mày chưa từng được Alicia cứu giúp một lần nào sao?”
Henry nhìn thẳng vào Alan mà nói.