308
Tôi cứ thế lẽo đẽo theo sau Victor, làm theo lời anh nói.
…Chẳng lẽ chuyến đi thu thập Mady đã chuẩn bị xong xuôi rồi ư? Không đời nào, làm gì có chuyện nhanh đến vậy chứ.
Nhưng mà, giờ anh ta có thể sai tôi làm gì khác ngoài chuyện đó đâu cơ chứ?
“Vào đây!”
Anh ta bỗng dưng dừng lại, ngón cái chỉ vào một cánh cửa đồ sộ, chẳng biết cao gấp mấy lần người tôi. Trước lời nói đường đột ấy, tôi buột miệng “Ơ?” một tiếng.
Việc quái quỷ gì thế này? Ở tiền kiếp, việc như này là phải báo cảnh sát ngay lập tức đấy. Ít nhất cũng phải cho tôi biết tôi sắp làm gì chứ.
“Một mình tôi thôi ạ?”
“Ừ. …Có lẽ nào cô sợ à?”
“Làm gì có chuyện đó! Thậm chí tôi còn thấy háo hức nữa là!”
Tôi đúng là đồ ngốc khi dễ dàng mắc bẫy khiêu khích vô lý của anh ta mà… Haizz, thôi được rồi! Đã vậy thì tôi nhất định phải hoàn thành tốt công việc này mới được.
Dù gì tôi cũng là ác nữ cơ mà. Làm gì có chuyện gì tôi không làm được.
Tôi hít một hơi thật sâu, bình tâm lại. Lòng đã quyết. Victor nhìn tôi rồi mở cửa.
Đúng lúc tôi định bước vào, một lực mạnh từ phía sau đẩy tới, khiến tôi mất đà đổ nhào về phía trước.
Trong giây lát, tôi không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Tôi quay phắt lại, lườm Victor cháy mắt.
“Vậy thì, cố gắng lên nhé.”
Anh ta nhếch mép cười, rồi “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại.
Thật không thể tin nổi. Hoàng tử kiểu gì thế này? Biết rõ tôi là một tiểu thư mà lại dám đạp đít từ phía sau…
Dù tôi biết anh ta là người chẳng tinh tế chút nào!
“Ai đó?”
Một giọng nói trung tính nhưng rõ ràng là của đàn ông vang lên. Tôi theo phản xạ đứng thẳng dậy.
Giờ phải làm sao đây? Nếu bỏ chạy thì sẽ bị vị Hoàng tử kia chế giễu, mà nói là bị Đệ nhị Vương tử ép đến đây thì cũng kỳ cục…
“Có phải là người hầu cận mới không?”
Vừa nói, một người đàn ông tóc vàng dài bước ra từ phía trong. Mái tóc được búi nửa đầu, để lộ khuôn mặt thanh tú. Đôi mắt màu xanh lá cây ánh vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời…
Tại sao lại đưa tôi đến chỗ Đệ nhất Vương tử chứ?
Chẳng lẽ muốn tôi làm gián điệp sao? …Ôi trời ơi! Giải thích rõ ràng hơn một chút đi chứ! Cái tên Hoàng tử ngốc kia!
“Cô, tên gì?”
Thấy tôi im lặng, anh ta mỉm cười dịu dàng hỏi.
Trông anh ta có vẻ hiền lành hơn Victor nhiều. Không thể tin được đây lại là anh trai của một người em nóng nảy như thế.
“Tôi là Lia ạ.”
“Lia, rất vui được biết cô. Tôi là Vian, Đệ nhất Vương tử của Vương quốc Lavar.”
Anh ta cất giọng điềm đạm.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần bị mắng “Vô lễ!” vì tự tiện xông vào phòng mà không gõ cửa…
Anh trai hiền lành như thế này, tại sao Victor lại ghét đến vậy nhỉ? Có phải vì tranh giành ngai vàng nên tình anh em mới trở nên xấu đi không?
Tuy nhiên, trông có vẻ hiền lành nhưng cũng có khả năng bụng dạ khó lường, nên vẫn phải cẩn thận…