301
「Alan, nói chuyện chút được không?」
Trong dinh thự, Henri cất tiếng gọi Alan.
...Không ngờ hắn ta lại thật sự thực hiện.
Cứ thấy có gì đó hơi trái với đạo đức, nhưng nếu Vương tử đã đồng ý thì chắc cũng ổn thôi.
Tôi cũng ít khi thấy họ nói chuyện với nhau, nhưng trong số chúng tôi, Henri là người thích hợp nhất để gọi Alan ra.
Dù Công tước có gọi thì Alan chắc chắn cũng sẽ đến thôi, nhưng dễ bị nghi ngờ lắm. Hơn nữa, chắc chắn sẽ thành lời đồn.
Tôi lén lút quan sát động tĩnh của họ. Tôi thấy được lưng Alan và mặt Henri.
Henri bắt gặp ánh mắt tôi. Hắn ta nhận ra tôi và nháy mắt một cái.
...Cái tên này, đúng là chẳng biết căng thẳng là gì!
Mà, buông lỏng thế này có khi lại hay hơn? ...Ở cạnh họ riết, cảm giác của tôi cứ chai sạn dần đi.
「Gì thế?」
Alan không có vẻ gì là nghi ngờ lắm.
Tuy khác phe phái, nhưng là anh em thì chắc sẽ không thấy khả nghi đâu nhỉ?
「Giờ cấp độ của cậu là bao nhiêu rồi?」
「Năm mươi hai, có chuyện gì sao?」 Alan đáp lời Henri ngay tắp lự.
Năm mươi hai? Không phải là thấp lắm sao?!
Không, nếu mười tám tuổi thì cấp độ đó có lẽ là bình thường?
Alicia bây giờ mười lăm, à không, chắc là đã đón sinh nhật bên đó rồi, nên là mười sáu tuổi. Cấp độ 91.
Công tước hai mươi tuổi, cấp độ 100. ...Đúng là những người xung quanh tôi đều bất thường cả mà, phải không?
Tôi chẳng biết cấp độ trung bình là bao nhiêu cả!!
Mel thì tôi không rõ, nhưng tôi có cảm giác là cấp độ của cô ấy không cao lắm vì cô ấy không thuộc một trong Ngũ Đại Ma Pháp.
Nếu lấy trung bình cấp độ của những người xung quanh tôi, có lẽ Alan sẽ là một học sinh kém cỏi.
「Henri thì sao?」
「Sáu mươi tám.」
「Dù là sinh đôi, nhưng khác nhau một trời một vực nhỉ.」 Alan vừa cười vừa nói, có lẽ là đang mỉa mai.
「Từ trước đến nay, lúc nào cậu cũng đi trước tôi một bước.」
「Thế ư?」 Alan nói, Henri hơi nghiêng đầu.
Người đứng sau càng hiểu rõ người đi trước. Kẻ đang sải bước phía trước thì nào có thèm ngoảnh lại nhìn người phía sau.
Chính vì tôi xuất thân từ làng nghèo, giờ đang học ở Học viện Ma pháp, nên tôi mới hiểu được điều đó. Cả cảm giác của Alan, và cảm giác của Liz nữa. ...Dù hiểu, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không đứng về phía họ.
Chắc Henri, Công tước, và cả Alicia cũng chẳng hiểu được cảm giác của họ đâu.
Những cảm xúc như ghen tị, đố kỵ đều rất mờ nhạt trong họ. Người có của ăn của để thì mấy khi lại đi tị nạnh ai đó đâu nhỉ?
「Henri lúc nào cũng giỏi hơn về ma pháp và học vấn mà. Hồi Alicia còn bé, Eric và Henri từng dẫn con bé đến tiệm cây cảnh trong thị trấn phải không? Lúc đó, tôi học kém nên bị gia sư kèm riêng những buổi học đặc biệt đấy.」
「À, nhắc mới nhớ, hình như có chuyện đó thật.」
「Ừ thì, cậu không nhớ cũng phải thôi.」
「Sinh đôi đúng là phiền phức thật đấy nhỉ. Khác hẳn với việc bị so sánh với anh Albert.」 Henri nói với giọng tự giễu cợt.
Ơ? Sao tự nhiên câu chuyện lại đi chệch hướng thế này? Hoàn toàn khác với kế hoạch Henri đã nói mà.
Cái gì mà "hỏi Alan về thời tiết để dụ hắn đến" chứ.
Mà, ngay từ đầu tôi cũng chẳng nghĩ Alan sẽ mắc bẫy bằng cái cách đó đâu.