142
142
Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt đổ dồn về phía cánh cửa.
...Ngài Finn đang đứng đó với vẻ mặt nghiêm nghị. Đằng sau ngài ấy còn có cả ngài Curtis nữa.
Ô kìa, hai người xuất hiện đúng lúc ghê nhỉ.
"Hai người đi đâu đấy?"
Giữa bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở ấy, anh Henry lại vô tư hỏi một câu như vậy.
Ngài Finn vẫn giữ nguyên vẻ mặt, lặng lẽ lườm những nữ sinh đang vây quanh Liz.
"Anh Henry, làm ơn nói năng cho hợp hoàn cảnh một chút đi chứ," tôi thầm thì trong lòng.
"Bọn tôi đang chơi bóng với Finn thì làm vỡ cửa kính."
À, hóa ra ở đây cũng có một gã chẳng biết đọc vị không khí là gì.
Ngài Curtis cười vui vẻ nói. Ngài Finn phớt lờ ngài Curtis, bước về phía chúng tôi.
...Mấy năm rồi mà ngài Finn vẫn chẳng thay đổi gì cả nhỉ. Thật đáng sợ khi vẻ ngoài của ngài ấy vẫn y nguyên như lần đầu gặp mặt. Nhưng quả thật, ở tuổi mười tám mà trông thế này thì... tôi hiểu vì sao hội "shotacon" (những người thích trai trẻ) trên khắp cả nước lại mê mẩn ngài ấy rồi. Được ngắm nhìn ngài ấy mãi không thay đổi thì còn gì bằng.
"Ngài Finn? Ngài đang nói gì vậy ạ?"
Một nữ sinh với mái tóc màu cam nhạt đứng gần Liz nói, gương mặt khẽ co giật.
Trong lúc tôi đang mơ màng nghĩ về vẻ ngoài của ngài Finn thì bầu không khí đã trở nên khá bất ổn.
"Theo tôi thì chính mấy cô mới là người đang nói gì vậy đó."
Giọng của ngài Finn thật sự rất hay. Dù Gil cũng có giọng khá tốt, nhưng giọng ngài Finn lại ngọt ngào hơn.
Chắc đây là sự khác biệt về kinh nghiệm sống chăng. Giọng Gil nghe vẫn còn non nớt quá...
"Nè, hình như cậu với Gil hơi trùng 'nhân vật' rồi đó."
Tôi khẽ thì thầm với Gil, đủ để chỉ mình cậu ấy nghe thấy.
"Hả? Tôi đâu có đẹp trai như vậy, tóc tôi cũng đâu có lấp lánh như vậy. Hơn nữa, tôi với cái tên đó cách nhau tận bảy tuổi lận."
Gil lập tức nhăn mặt, nói nhanh. Chắc cậu ấy không muốn bị so sánh với ngài Finn đến vậy. Ngay cả việc gọi ngài Finn là "cái tên đó" nữa chứ.
Mà khoan, tôi đâu có nói về vẻ ngoài đâu.
"Nè, Finn, cậu nói rõ hơn cho tôi hiểu đi."
Liz với vẻ mặt hoang mang hỏi ngài Finn.
"Xem nào, nói một cách cực kỳ ngắn gọn thì, những cô gái này đã nói xấu Liz với Alicia, và Alicia đã phớt lờ họ. Sự thật tôi biết chỉ đến đó thôi. Còn đây là suy đoán của riêng tôi, nhưng có lẽ những lời của Alicia đã chạm đúng tim đen nên họ tức giận, sau đó tiếp cận Liz để gài bẫy Alicia. ...Xin đừng phật lòng, nhưng những lời nói xấu mà họ dành cho Liz có lẽ là thật lòng, nên tôi nghĩ họ tiếp cận Liz chỉ để gài bẫy Alicia thôi."
Ngài Finn nói mà không hề thay đổi một chút biểu cảm nào.
Dù tôi là một ác nữ, nhưng tôi thấy Liz thật đáng thương.
Ngài Finn có vẻ cũng giống Mel nhỉ. Cái kiểu mặt thì dễ thương mà lại độc mồm độc miệng.
Đột nhiên, một tiếng cười the thé vang lên chói tai tôi.
"Đám đàn bà ngu ngốc thối nát!"
Mel vui vẻ nói, chỉ tay vào mấy nữ sinh đang đứng quanh Liz.
"Đừng có chỉ tay."
Tôi lặng lẽ nói. Mel hơn tuổi tôi mà tôi lại phải nhắc nhở cô ấy, cảm giác thật kỳ lạ.
"Vâng ạ!"
Nói rồi Mel ngoan ngoãn rụt tay lại. Thật sự là cử động cứ như trẻ con vậy.
Ngoại trừ những lời nói ra, cô ấy đúng là một thiếu nữ ngọt ngào và đáng yêu... Đây có phải là cái gọi là "gap moe" không nhỉ?
"Cuối cùng thì tự hủy diệt à? Vẻ ngoài lẫn năng lực đều thua xa Ari-Ari, đến tính cách cũng tệ hại thì đúng là hết thuốc chữa!"
Nói rồi Mel nở một nụ cười rạng rỡ về phía đám nữ sinh kia.
Chắc chỉ có mình tôi là đang thảnh thơi nghĩ "nụ cười gì mà đáng yêu thế" thôi nhỉ.
Đám nữ sinh bị Mel cười vào mặt thì tái mét, run rẩy. Hơn nữa, những giọt nước mắt lớn cứ tuôn trào từ đôi mắt họ. ...Cứ như thể ba giây nữa sẽ bị gấu tấn công vậy.
Khi Mel định mở miệng nói thêm điều gì đó, Công tước Duke khẽ vỗ đầu cô ấy.
"Đủ rồi đó."
Công tước Duke nói với vẻ hơi bất lực. ...Hoàn toàn chẳng giống quan hệ chủ tớ gì cả.
"Cứ như người giám hộ vậy."
Gil lẩm bẩm khi nhìn Mel và Công tước Duke. Tôi khẽ gật đầu đồng tình.
Liz có vẻ vẫn chưa hiểu được tình hình. Đầu óc cô ấy chưa thể theo kịp những gì đang xảy ra trước mắt. Nếu vì chuyện này mà cô ấy trở nên mất niềm tin vào con người thì thật đáng thương. Mà khoan, tôi mới là người gặp rắc rối chứ.
Nếu cô ấy trở nên u ám thì tôi sẽ không còn nổi bật với vai trò ác nữ nữa.
Cô ấy phải tiếp tục phát huy vai trò nữ chính làm nền cho ác nữ chứ.
Nhưng nói vậy chứ, tôi không thể nói những lời tử tế với cô ấy được.
"Này, mấy... lũ đàn bà ngu ngốc kia."
Tôi tiến lại gần những nữ sinh đang run rẩy, nói với vẻ khinh thường.
"Á! Ari-Ari cũng gọi là lũ đàn bà ngu ngốc!"
"Cậu im đi."
Công tước Duke lập tức nói với Mel. Có vẻ như ngài ấy đã quá quen với việc xử lý Mel rồi...
"Này, sao mấy người lại run rẩy như vậy? Mấy người nghĩ khóc lóc sẽ có người đến giúp sao? Tiếc thật, nước mắt đó chẳng có giá trị gì đâu. Không có cả dũng khí để bị tổn thương mà lại hành động ti tiện, thấp kém như vậy, đúng là thua cả rác rưởi."
Tôi nói với họ bằng những lời lẽ mà một quý tộc tuyệt đối sẽ không bao giờ thốt ra.
Những nữ sinh đó nhìn tôi với đôi mắt vô hồn, trống rỗng như đã mất hết cảm xúc.
Không biết là vì quá sốc trước lời nói của tôi, hay là đã quá mệt mỏi với việc thể hiện cảm xúc... Tôi mong là vế trước.
Và từ giờ, tôi sẽ trở thành một ác nữ độc miệng. Kiểu đó có vẻ sẽ gây ấn tượng mạnh hơn.
Tôi nhìn họ bằng ánh mắt khinh bỉ.
"Rác rưởi..."
Liz mở miệng. Sau đó cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
Có vẻ như sự tức giận đã dâng trào trong cô ấy. Đôi mắt xanh ngọc lục bảo của cô ấy sáng lên.
À, vậy là Thánh nữ Liz đã hồi sinh rồi.
Tôi muốn nhìn thấy Liz như thế này. Không phải cái vẻ mặt đờ đẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra ban nãy, mà là đôi mắt tràn đầy sức sống này.
Vì Liz có trái tim thuần khiết và tốt bụng, nên tôi nghĩ cô ấy sẽ che chở cho cả những người đã nói xấu mình.
Không lẽ tôi còn hiểu Liz hơn cả chính bản thân cô ấy? ...Chắc là không phải đâu nhỉ.
Nhưng mà, đúng là không nên gọi người khác là rác rưởi nhỉ. ...Thậm chí còn tệ hơn cả rác, là "thua cả rác rưởi" nữa. Từ giờ đừng dùng nữa. Hôm nay là lần đầu và cũng là lần cuối. Lần sau phải nghĩ ra lời chửi khác mới được.
Nhưng tôi lại nghĩ đây là cách nhanh nhất để đưa Liz trở lại bình thường...
Thật ra, tôi định nói "Mấy người là lũ rác rưởi không thể tái chế được nữa", nhưng trước khi nói ra thì tôi nghĩ "Cái này tệ quá" nên đã dừng lại.
Mà cái thế giới này đâu có khái niệm tái chế đâu. ...Thật may là tôi đã không nói ra.
Hiện tại, tôi là một ác nữ hoàn hảo. Cứ đà này, tôi muốn cho mọi người thấy màn thể hiện ác nữ đỉnh cao nhất trong mười lăm năm qua mà không hề lơi lỏng.
"Có chuyện gì sao?"
Tôi khẽ nghiêng đầu, mỉm cười với Liz.