141
“Alicia, lại có chuyện lớn rồi!”
Anh Henry hớt hải chạy đến chỗ chúng tôi.
Có chuyện gì mà anh ấy vội vàng thế nhỉ? Lẽ nào mình lại gây ra chuyện gì đó mà không hay biết sao?
“Có chuyện gì thế ạ?”
“Alicia… em có nói xấu Liz không?”
Anh Henry nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm nghị rồi hỏi.
Nói xấu ư? Tôi nhớ mình có nói gì đâu…
“Không phải bọn chúng thì sao?”
Đôi mắt Jill đang sáng bừng khi nãy bỗng tối sầm lại trong chớp mắt.
Chỉ một câu nói của Jill, tôi đã hiểu ra.
Ôi trời, lại bị gài bẫy nữa rồi. Sống sót ở học viện này sao mà khó khăn đến thế.
Tôi khẽ thở dài, nhìn về phía anh Henry rồi cất lời:
“Em không hề nói xấu cô Liz, nhưng em có gặp những người đang nói xấu cô ấy.”
Mọi người ngay lập tức hiểu ý tôi.
Chính vì họ tin tưởng tôi nên mới hiểu được như vậy. Thật đáng quý biết bao.
Chứ những kẻ cuồng tín của Liz thì dù tôi có nói gì, chắc chắn họ cũng sẽ không hiểu đâu.
“Thôi được, vậy chúng ta cứ đến chỗ Liz đã.”
Nghe lời Công tước Duke, chúng tôi gật đầu.
“Cô Liz đang ở đâu vậy?”
“Trong lớp học.”
“Mel cũng đi cùng nha~”
Mel nói với giọng điệu vui vẻ.
…Nhưng ánh mắt cô ấy cứ như sát thủ vậy. Chắc là ghét cô Liz lắm đây.
Chúng tôi xóa vội những gì viết trên bảng rồi thẳng tiến đến lớp của Liz.
Tôi thấy mình cứ liên tục bị cuốn vào đủ thứ chuyện mà chẳng có lấy một phút nghỉ ngơi.
Nghĩ vậy, tôi bước vào lớp học nơi Liz đang ở.
“Ôi, cô ta đến rồi!”
Một nữ sinh nào đó cất tiếng, cứ như thể đã chờ đợi tôi từ lâu.
“Ta đến rồi đây.”
Tôi mỉm cười nói với nữ sinh đó.
“Cái thái độ gì thế kia!”
Nữ sinh kia gào lên nhưng tôi phớt lờ, cứ thế đi thẳng về phía Liz.
Đúng như dự đoán, xung quanh Liz là những người đã bắt chuyện với tôi sáng nay.
Đương nhiên, các anh trai – những thành viên quen thuộc – cũng có mặt. Chỉ thiếu mỗi Curtis và Finn. Một gã trai lẳng lơ và một thằng nhóc ranh ma… Thôi kệ, có hay không cũng chẳng quan trọng. Tôi cũng chẳng hiểu nổi hai người họ đang nghĩ gì.
Bị nhìn bằng ánh mắt khinh miệt như thế này mỗi ngày riết rồi cũng quen. Cá nhân tôi thì muốn họ nhìn mình bằng ánh mắt đầy giận dữ hơn cơ. Dù sao thì một ác nữ phải khiến người khác nổi giận chỉ bằng sự tồn tại của mình chứ.
“Lần này rốt cuộc lại có chuyện gì vậy ạ?”
Tôi hỏi Liz với nụ cười rạng rỡ.
“Chuyện gì ư? Mấy cô gái này nói Alicia-chan đã nói xấu tôi.”
Liz nói vậy mà không hề tỏ ra chút địch ý nào với tôi.
Quả nhiên là Thánh nữ có khác. Người bình thường thì chắc chắn sẽ lộ vẻ khó chịu ngay khi tôi xuất hiện, vậy mà cô ấy vẫn bình thản.
“Vậy, cô Liz nghĩ sao?”
Khi tôi hỏi, Liz hơi suy nghĩ một chút.
“Vì không có bằng chứng nên tôi không thể nói gì với cô được. Vậy nên, tôi sẽ hỏi thẳng Alicia-chan. …Alicia-chan, cô có nói xấu tôi không?”
Đôi mắt xanh lục bảo của cô ấy chăm chú nhìn tôi.
Thật tuyệt vời khi cô ấy không tin vào những lời đồn thổi.
“…Tôi không có nói.”
“Vậy sao. Tôi sẽ tin lời cô.”
Liz mỉm cười với tôi.
…Đã lâu lắm rồi tôi mới lại thấy nụ cười thiên thần đó.
Không hiểu sao, nhìn nụ cười ấy tôi lại thấy toàn thân ngứa ngáy.
Đáng lẽ đây phải là khoảnh khắc xúc động, nhưng tôi không thể xúc động nổi.
“Cô Liz!? Sao người lại tin kẻ như cô ta chứ?”
“Cô ta rõ ràng đã nói xấu cô Liz mà?”
“Đúng vậy đó! Cô ta còn nói người thích đàn ông, còn nói người tự cho mình là nhất nữa!”
Những nữ sinh xung quanh Liz bắt đầu nhao nhao lên.
“Kẻ như cô ta”… Bị nói nặng lời thật đấy. Tôi còn muốn họ gọi mình là “ác nữ” cơ.
Vẻ mặt Liz dần dần trở nên u ám. Chắc cô ấy sắp mắc chứng mất lòng tin vào con người rồi.
Ánh mắt của các học sinh nhìn tôi dần trở nên sắc bén hơn. Mà thôi, đa số học sinh đều là tín đồ của Liz nên cũng đành chịu. Tôi hiểu cảm giác họ muốn tin rằng tôi đã nói dối.
Jill liếc nhìn Mel. Mel khẽ lắc đầu.
Chắc chắn sáng nay họ đã không chứng kiến được chuyện gì.
Hiện tại tôi không thể dùng ma pháp, cũng không thể chứng minh mình vô tội.
“Này, chẳng phải chính các cậu mới là người nói xấu cô ấy sao?”
Đột nhiên, một giọng nói đáng yêu của một cậu bé vang lên từ đâu đó.