Dậy đi, Jill! Tôi vừa nói vừa lay lay Jill đang ngủ vùi trên ghế sofa.
"…Chuyện gì thế?" Jill khẽ hé mắt, giọng còn ngái ngủ.
Chắc cậu ta bị huyết áp thấp nhỉ? Trông khó chịu kinh khủng. Cậu ta nhíu mày nhìn chằm chằm tôi.
Lạ thật đấy, Jill lại nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy. Cứ thấy là lạ, mà cũng hay hay. Thường thì, người mà Jill lườm nguýt đa phần là cô Liz… Không biết cô Liz có hay bị nhìn bằng ánh mắt này không nhỉ? Ánh mắt ấy đúng là có sức uy hiếp thật. Mà với một người được lòng mọi người như cô Liz, chắc chẳng bao giờ bị một cậu nhóc cỡ tuổi này nhìn kiểu đó đâu. Nhưng mà, hình như nhờ lời dạy của anh Henry mà giờ cậu ta ít lườm nguýt hơn trước rồi.
…Thôi, không phải lúc đứng ngẩn ngơ nhìn Jill nữa rồi.
Tôi giật mình bừng tỉnh, chỉnh lại tư thế rồi đứng thẳng dậy.
"Nhìn đây này!"
Tôi nói rồi khẽ búng ngón tay. Ngay lập tức, tấm bản đồ đang trải trên bàn bay thẳng về phía tôi. Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tấm bản đồ, mỉm cười mãn nguyện rồi đưa cho Jill xem. Jill vẫn hé mắt nhìn bản đồ.
Sao lại chẳng có phản ứng gì thế nhỉ… Tôi muốn cậu ta phải bày tỏ cảm xúc gì đó chứ.
"…Thì sao?"
"Tôi dùng được ma pháp rồi!"
Nghe tôi nói vậy, mắt Jill mở to. Cuối cùng thì cậu ta cũng tỉnh hẳn rồi.
"May quá!"
Jill vẫn tròn mắt, thốt lên một tiếng thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ cậu ta đã lo lắng cho tôi rất nhiều. Được người khác quan tâm lo lắng, tự nhiên thấy vui sao ấy.
"Từ hôm nay, Williams Alicia, chính thức hoàn toàn trở lại!"
Tôi nói rồi mỉm cười với Jill. Nghe tôi nói, Jill cũng vui vẻ cười theo.
"Thế tại sao hôm nay cô lại lén lút rời nhà mà không gặp cha Arnold?"
Đúng lúc tôi định bước qua cổng Học viện Ma pháp thì Jill bỗng hạ giọng hỏi. Ánh nắng mặt trời phản chiếu qua những ô cửa kính màu làm tôi lóa mắt. Không biết mấy cái cửa kính màu ấy có tác dụng gì nhỉ? Đáng lẽ phải dùng tiền vào những thứ cần cải thiện hơn là mấy cái đó chứ.
"Alicia, cô có nghe không đấy?"
"Có nghe mà. Nhưng mà cái kia chói mắt quá…"
"Đừng có đánh trống lảng."
Jill có vẻ hơi giận, nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi nheo mắt lại, nhìn về phía Jill.
"Khi sắp xếp thứ tự ưu tiên, việc gặp cha tự nhiên bị đẩy xuống dưới cùng thôi."
"Trước đây…"
"Trước đây đúng là gặp cha là quan trọng nhất, nhưng mà trong một tuần qua đã có biết bao nhiêu chuyện xảy ra rồi đó!"
Tôi ngắt lời Jill. Đúng là trong một tuần qua, tôi phải suy nghĩ thêm quá nhiều chuyện. Không phải lúc để gặp cha đâu. …Tuy việc bị miễn nhiệm vụ giám sát cô Liz là cực kỳ quan trọng, nhưng còn nhiều việc khác phải làm hơn thế nữa. Chuyện của ông Will, chuyện lũ sói… Tóm lại, gặp cha cứ để sau đi.
"Đúng là, có rất nhiều việc phải làm trước khi gặp cha Arnold."
Jill nói, vẻ mặt đồng tình với lời tôi. Chúng tôi đã quen nhau khá lâu rồi nên cậu ta hiểu tôi nhanh thật đấy.
"Thấy chưa?"
Tôi nói rồi mỉm cười với Jill. Chúng tôi cùng nhau đi về phía tòa nhà chính. Mới chỉ mấy ngày không đến Học viện Ma pháp mà sao cứ thấy như lâu lắm rồi vậy.
"Này, cá cược không?"
Tôi quay sang hỏi Jill.
"Hả!?"
Jill há hốc mồm, nhìn tôi như thể tôi là một thứ gì đó kỳ quái. Đúng là nếu tự nhiên bị ai đó rủ cá cược thì cũng phải có vẻ mặt như vậy thôi.
"Tôi cá chắc thế nào cũng có người nói 'Cứ tưởng cô không đến nữa chứ!'"
Tôi khẽ nhếch mép nói. Jill đơ người một lúc rồi bật cười phá lên.
"Tôi thì nghĩ người ta sẽ nói 'Cứ tưởng cậu chết rồi!'"
Jill vừa cười vừa nói. Tôi nghe vậy cũng không nhịn được mà bật cười theo. Chắc chỉ có hai đứa chúng tôi là vừa cười vừa nghĩ ra mấy lời nói xấu mà người khác sẽ nói về mình thôi.
"Cái đó thì hơi tệ thật đấy."
"Vì đây là nơi tập hợp những người bề ngoài thì đẹp đẽ nhưng bên trong thì xấu xa mà."
"Cái đó thì không thể phủ nhận được."
"Nhưng mà, thế gian này lại thích cái đẹp bên ngoài hơn là cái đẹp bên trong."
"Cái đó cũng không thể phủ nhận… Thế nên, người nào có cả hai thì là tốt nhất nhỉ? Như cô Liz ấy."
Nghe tôi nói vậy, Jill im lặng. Tôi là ác nữ nên theo phe làm đẹp bề ngoài, còn cô Liz thì theo phe làm đẹp tâm hồn. Mà thôi, bề ngoài của tôi trong mắt người khác hình như cũng tệ lắm. Mong là họ bỏ qua cho tôi vì tôi chỉ đeo băng bịt mắt thôi, chứ mấy thứ khác đều được chăm chút kỹ càng mà. Tôi thì tâm hồn xấu xa cũng được, bởi vì tôi là Ác nữ tiểu thư mà. Để Nữ chính có tâm hồn đẹp là đủ rồi.
Tôi vừa mơ màng nghĩ vậy vừa bước đi.
"Tôi nghĩ Alicia hơn là Catherine Liz."
Tôi không nghe rõ Jill lẩm bẩm điều gì.
"Cậu nói gì cơ?"
"Không có gì cả."
Khi tôi hỏi, Jill cười tươi nhìn tôi nói. Hình như đã lâu lắm rồi tôi mới thấy nụ cười ấy. Tôi có cảm giác cậu ta nói gì đó, nhưng dù có gặng hỏi chắc cậu ta cũng không nói đâu… Hơn nữa, nếu là chuyện cần thiết cho tôi thì Jill nhất định sẽ nói, nên chắc không cần bận tâm làm gì.
"Này, nếu tôi thắng cá cược, tôi muốn cái vòng tay của cô."
Vòng tay? Lời nói đột ngột của Jill làm tôi sững lại. Jill nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc. Cậu ta muốn thứ tôi đang có sao? …Chuyện đó thì tự cao quá rồi.
"Được thôi. Vậy thì, nếu tôi thắng… cậu hãy nói cho tôi những kiến thức mà cậu biết mà tôi không biết."
Nghe tôi nói vậy, Jill mở to mắt.
"Chỉ cần thế thôi sao?"
"Chỉ cần thế thôi sao là sao chứ, kiến thức là tài sản quý giá nhất mà."
"À, đúng rồi."
Jill nói rồi bật cười. Hôm nay cậu ta cười nhiều thật đấy. Tôi cũng bị nụ cười của Jill lây sang mà cười theo.