「Ở học viện này, tôi là kẻ bị ghét bỏ mà, phải không?」
Trong sâu thẳm thư viện cũ kỹ vắng tanh, tôi nói với Jill.
Thư viện đẹp đẽ, đầy không khí thế này mà chẳng ai lui tới, lạ thật đấy. Tôi ước được ở đây cả ngày. Nơi này đong đầy một thứ không khí hoài cổ, đúng là chốn tuyệt vời nhất.
「…Ừm, đúng là em bị ghét thật.」
Jill hơi mở to mắt, gật đầu.
「Vậy mà kẻ bị ghét bỏ này lại có Jill, Công tước Duke, Mel và Anh Henry đứng về phía mình, phải không?」
「Ừ. Mà hình như dạo này Công tước Duke bị tụt hạng đấy.」
Sao cậu ấy lại biết mấy chuyện đó nhỉ? Không biết cậu ấy moi tin từ đâu ra nữa.
「Người ta đồn là Alicia đã làm Duke và Henry phát điên đấy.」
Ôi, nói thế cũng chẳng sai mà. Bởi lẽ, Công tước Duke, người lẽ ra phải gắn bó với Nữ chính, giờ lại đem lòng yêu tôi rồi còn gì.
…Mà nói đúng ra, danh tiếng Công tước Duke đang xuống dốc thật đấy. Chắc ngài ấy chẳng bận tâm đâu nhỉ. Thậm chí có khi còn mừng rỡ nữa là khác. Bởi vì, ngài ấy chỉ muốn được tự do thôi mà.
「Dù chỉ có năm người thôi mà khí thế ghê gớm lắm đó.」
「Đúng là phong thái của một kẻ phản diện mà.」
Tôi mỉm cười nói.
Ôi, vui quá đi mất. Tôi từng nghĩ mình chẳng cần đồng minh đâu, nhưng nếu nó giúp tăng thêm "hiệu ứng ác nữ" của tôi thì hoan nghênh hết mình!
Tôi cứ nghĩ ác nữ phải sống cô độc, nhưng nếu có thêm những đồng minh cũng "xấu xa" như mình thì danh tiếng sẽ còn vang xa hơn nữa.
Và cứ thế, tôi sẽ ghi danh mình vào lịch sử.
Hơn nữa… Công tước Duke lại là Vương tử của đất nước này. Một ác nữ làm điên đảo Vương tử – nghe thật mỹ diệu làm sao!
「Nghe đồn trong bóng tối, người ta gọi đó là tổ chức bóng tối điên rồ, hay khối ác niệm gì đó nữa cơ.」
「Đúng là một diễn biến tuyệt vời!」
Tôi hân hoan nói.
Nhưng mà, tôi thấy nó giống "khác biệt" hơn là "điên rồ" ấy chứ… Có lẽ nhìn khách quan thì đúng là điên rồ thật.
"Khối ác niệm" ư? Đó chẳng phải là lời khen ngợi tuyệt vời nhất sao! Đúng là lời tôi hằng mong muốn! Không ngờ người ta lại nói về mình như vậy.
「Ác Quỷ Đen.」
「Hả?」
「Người ta gọi Alicia như thế đó.」
「Vậy còn Liz thì sao?」
「Thiên Thần Trắng.」
Jill buông ra một cách khinh khỉnh.
…Có vẻ cậu ấy ghét Liz lắm thì phải.
Mà nói đúng ra, "Ác Quỷ Đen" và "Thiên Thần Trắng" – cái tên nghe tệ hại hết sức! Không nghĩ ra được cái tên nào hoa mỹ hơn sao… Nghe đơn giản quá mức rồi đấy!
「Nghe cứ quê mùa làm sao ấy.」
Tôi vừa nói, khóe miệng Jill liền nhếch lên cao.
…Đáng sợ quá. Biểu cảm này đúng là của Ác Quỷ Đen mà. Tôi thấy một vầng bóng tối đen kịt trên mặt cậu ấy.
Đáng lẽ là đang cười, nhưng sao lại là một nụ cười đáng sợ đến thế?
Mấy cuốn sách xếp trên giá cũng giật mình vì biểu cảm ác quỷ này mà im bặt cả rồi. …À mà, sách thì có nói chuyện được đâu nhỉ.
「Một vài nơi còn gọi Alicia là Thiên Thần Đen nữa đó.」
「Thiên Thần Đen?」
Tôi cau mày nhìn Jill.
「Đúng vậy.」
「Thế còn Liz thì bị gọi là Ác Quỷ Trắng à?」
「Cái đó thì tôi không biết.」
Jill nói rồi lắc đầu.
…Sao tự dưng tôi lại có cái tên "Thiên Thần" chứ.
Thôi rồi, cứ cái tên "Ác Quỷ Đen" không có gì đặc biệt kia là được rồi. Thế nên, làm ơn đừng gọi tôi là "Thiên Thần" nữa.
Tôi không phải dạng người có thể làm thiên thần. Ngay cả đặc điểm khuôn mặt của tôi cũng nghiêng về phía ác quỷ hơn. Thiên thần đích thị là những người như Liz ấy. Tính cách, khuôn mặt… đặc biệt là nụ cười đó.
「Tệ hại hết sức!」
Tôi ôm trán, thở dài thườn thượt từ tận đáy lòng.
Cảm giác như bị kéo tuột từ đỉnh cao hạnh phúc xuống vực sâu vậy. Tôi muốn cái cảm giác hưng phấn vui sướng lúc nãy trở lại đây!
「Sao lại gọi tôi là Thiên Thần chứ?」
「Ngoài mặt thì không ai nói đâu nên cậu cứ yên tâm.」
「Sao Jill lại biết mấy chuyện đó chứ?」
「Muốn biết thông tin thì biết được hết thôi.」
Jill nói rồi cười một cách tinh quái.
Đúng là Jill có khác… Chẳng còn lời nào để nói nữa.
「Có khi sắp xảy ra chiến tranh giữa phái Alicia và phái Liz đấy.」
「…Sao cậu lại vui vẻ thế chứ?」
「Nghĩ đến việc Alicia có thêm người ủng hộ là tôi thấy vui rồi.」
Jill nói, khóe mắt hằn lên vài nếp nhăn.
Được ủng hộ bởi những người mình còn chẳng biết là ai… Tôi thầm phản bác lại lời Jill trong lòng.
「Mà, chắc phái Alicia sẽ không công khai nói rằng họ ủng hộ Alicia đâu nhỉ.」
「…Phái Liz rõ ràng là đông hơn rất nhiều mà. Thế rốt cuộc cậu moi tin đó từ đâu ra vậy?」
Tôi khẽ lườm Jill nói.
Jill nhìn tôi một lúc rồi thở dài như thể đã chịu thua.
「Là Henry.」
「Anh Henry ư?」
…Cậu ấy chịu thua nhanh thật. Chắc cũng vì quen biết nhau lâu rồi. Cậu ấy biết thừa tôi cứng đầu đến mức nào nên mới đưa ra quyết định như vậy. Chúng tôi đúng là có mối quan hệ khá tốt nhỉ.
「Khi Alicia không hay biết, tôi đã làm khá nhiều chuyện đó.」
Jill nói, nở một nụ cười đầy ẩn ý về phía tôi.
Sao cậu ấy lại nhìn tôi với vẻ mặt như thể mình thắng cuộc vậy chứ?
"Nhiều chuyện" là chuyện gì cơ chứ? …À phải rồi, hình như tiết trước cậu ấy rất hợp ý với thầy John, có khi nào đang nghiên cứu gì đó không?
…Hầu như lúc nào cũng ở bên nhau mà, vậy mà vẫn có những chuyện tôi không biết ư.
Tôi có cảm giác như những cuốn sách trên giá đang vỗ tay tán thưởng Jill vậy. …À mà, sách thì có tay đâu nhỉ.