Ông Will không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ nhìn thẳng vào mắt tôi bằng ánh mắt chân thành rồi gật đầu.
“...Vậy là người bị đuổi khỏi vương cung sao?”
“Không, không phải vậy. Chỉ là ta không hợp ý với thằng em ta thôi.”
Ông Will nói đoạn, khẽ cười buồn.
“Không hợp ý với Quốc vương ư?”
Jill vừa nhíu mày, vừa nói. Jill đúng là ghét Quốc vương ra mặt. Hồi nhỏ tôi cũng thấy Quốc vương khá có uy nghiêm nên cũng quý trọng lắm, vậy mà giờ...
“Hay là ta kể cho các cháu nghe chuyện cũ của ta, dù nó chẳng hay ho gì.”
Ông Will nói, ánh mắt nhìn xa xăm.
“Nói ở đây có được không ạ?”
Rebecca lo lắng hỏi ông Will.
Đúng là xung quanh chúng tôi có rất nhiều người. ...Nhưng ánh mắt của họ giờ đã khác hẳn so với lúc đầu. Trông họ như tràn đầy hy vọng hơn trước. Và chỉ cần nhìn vào mắt họ là tôi biết tất cả đều rất kính trọng ông Will.
“Chuyện này đâu có gì phải giấu giếm.”
Ông Will nói rồi mỉm cười.
“Ta và Luke là anh em cùng cha khác mẹ.”
Giọng ông Will vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
Tuy nói là bất ngờ thì cũng bất ngờ thật, nhưng quả thật Quốc vương và ông Will cách nhau khá nhiều tuổi, nên có lẽ đây không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên. Điều khiến tôi bất ngờ hơn cả là từ trước đến giờ tôi chưa từng nghe nói Quốc vương có anh trai. Ngay cả một lời đồn nhỏ cũng chưa từng lọt đến tai tôi. Không biết họ đã giấu giếm bằng cách nào nhỉ?
“Mẹ ta qua đời ngay sau khi sinh ta. Nhưng rồi ta lại không thể sử dụng ma pháp. Một thiếu niên từng được ca ngợi là thiên tài, là trụ cột của đất nước bỗng chốc trở thành kẻ vô dụng.”
“Vậy là tiên vương tái hôn sao?”
Jill khẽ hỏi, ông Will nhẹ lắc đầu.
“Không, không phải tái hôn. Chỉ là sinh thêm một đứa con với thiếp.”
“Khoan đã ạ. Có thiếp sao?”
Tôi bất giác thốt lên. ...Việc có thiếp bị cấm ở đất nước này mà.
“Cha ta là một người rất bê tha.”
Ông Will nói, khẽ cười, nhưng trông ông có vẻ cô độc.
Đúng là không thể trở thành Quốc vương nếu không dùng được ma pháp, nhưng vì thế mà lại sinh con với thiếp ư?
“Nhưng con của thiếp thì xung quanh sẽ...”
“Không còn cách nào khác. Ta không thể dùng ma pháp nữa, và Quốc vương kế vị cũng biến mất.”
Ông Will ngắt lời Jill.
Lòng tôi quặn đau. ...Không biết ông đã phải trải qua những cảm xúc như thế nào. Từng được mọi người tôn sùng là thiên tài, rồi mất đi ma pháp, phải nhường ngôi Quốc vương cho con của thiếp của cha mình, chắc hẳn ông đã đau đớn đến xé lòng.
Làm thế nào mà giờ đây ông lại có thể điềm tĩnh và tử tế với người khác đến vậy chứ?
“Cha ta nói rằng công việc của ta là phò tá Quốc vương, nên ta ngày đêm chăm chỉ học hành để trở nên thông thái hơn bất kỳ ai. Lý do ta từng được gọi là thiên tài là vì khả năng tư duy của ta vượt trội hơn tất cả... À, có lẽ đó chỉ là điều ta muốn tin mà thôi.”
Ông nói, đôi mắt hằn nếp nhăn nơi khóe mi, mỉm cười nhìn chúng tôi.
Jill nhíu chặt mày, gương mặt đầy vẻ đau khổ. Không chỉ Jill, tất cả những người đang lắng nghe câu chuyện này đều lộ rõ vẻ đau buồn. Điều đó cho thấy ông Will được mọi người kính trọng đến nhường nào.
“...Luke lên ngôi Quốc vương năm mười bảy tuổi, lúc đó ta hai mươi tám. Thời ấy, hầu hết công việc của Quốc vương đều do ta đảm nhiệm... Ngôi làng này cũng không tồi tệ như bây giờ.”
Ông Will nói, gương mặt hơi nhăn lại.
Thảo nào khi xưa tôi đọc sách về làng nghèo, thấy miêu tả hoàn toàn khác so với hiện tại. Hóa ra làng nghèo dần trở nên bi thảm là sau khi ông Will bị đuổi khỏi vương cung. Mà nói đi cũng phải nói lại, mười bảy tuổi đúng là còn quá trẻ... Quá non nớt để gánh vác cả một đất nước.
“Và rồi, từ một ngày nọ, mối quan hệ giữa ta và Luke đã tan vỡ.”
Ánh mắt ông Will khi nói câu đó như đang nói với chúng tôi rằng, nếu có thể quay về quá khứ, ông muốn làm lại ngày hôm ấy.