Vừa bước qua cổng một lát đã thấy lác đác vài bóng học sinh. Ai nấy vừa nhìn thấy chúng tôi đã bắt đầu xì xào to nhỏ. Thật là vô duyên hết sức. Chẳng hiểu sao người ta cứ thích hạ giọng mà nói xấu người khác vậy nhỉ. Tôi cảm giác những ánh mắt sắc lạnh, đầy ác ý đổ dồn vào mình, còn hơn cả hai năm trước rất nhiều.
“Này, đó chẳng phải là Alicia Williams sao?”
Tiếng ai đó the thé vang lên. Chà, xem ra đến cả những người tôi chẳng quen biết cũng đã rõ tên tôi rồi. Tôi, chẳng lẽ đã thành “nhân vật lớn” đến thế rồi sao?
…Thôi nào, đừng có mà tự mãn. Tôi tự nhủ thầm.
“Nhìn kìa, cô ta đeo bịt mắt!”
“Ôi trời, con gái gì mà…”
“Không biết có chuyện gì đã xảy ra nhỉ?”
“Khuôn mặt xinh đẹp cũng bị hủy hoại rồi.”
“Sao mà thấy ghê ghê.”
“Chắc là bị nguyền rủa nên mắt thối rữa ra đấy.”
Bỗng nhiên, tiếng cười khúc khích vang lên. Tuyệt thật, đúng là hiệu ứng của miếng bịt mắt có khác. Nhờ nó mà tôi có khi còn bị nói xấu gấp đôi bình thường ấy chứ. Phải cảm ơn miếng bịt mắt này mới được.
Tôi liếc nhìn Jill, thấy cậu ấy đang bước đi với ánh mắt lạnh lẽo đến mức có thể đóng băng người khác. Chẳng lẽ đây là diễn kịch sao?
“Cái kiểu đi lại nghênh ngang thật chướng mắt.”
“Đúng là một người phụ nữ xinh đẹp nhưng tâm địa xấu xa.”
“Đúng là thế thật.”
“Tôi thấy tiểu thư Liz mới là người đẹp nhất.”
“Không thể so sánh với tiểu thư Liz được đâu.”
“Tôi chưa từng gặp ai có tâm hồn trong sáng hơn tiểu thư Liz.”
“Cô ta còn chẳng xứng xách dép cho tiểu thư Liz.”
Tất cả những lời nói mà bọn họ tưởng rằng tôi không nghe thấy đều lọt hết vào tai tôi. Tôi càng nghe càng thấy thỏa mãn, nhưng vẻ mặt của Jill thì ngày càng cau có.
Nói đi thì cũng phải nói lại, không ngờ tôi lại bị nói đến mức này, đúng là vui thật đấy chứ. Có lẽ lời của Liz nói rằng mọi nỗ lực của cô ấy sẽ được đền đáp là đúng rồi.
“Đáng lẽ cô ta đừng nên đến đây thì hơn.”
“Mau về đi cho rồi.”
“Anh Albert, anh Alan, anh Henry đều là những người tuyệt vời vậy mà…”
“Chỉ mình cô ta là đồ bỏ đi thôi sao? Gia tộc Williams cũng đáng thương thật.”
“Mặt mũi thì xinh đẹp mà chẳng làm được tích sự gì… Chỉ tổ vướng chân vướng tay.”
Thật đáng quý khi có người lại nói xấu tôi ngay trước mặt như thế này. Tôi liếc nhìn những kẻ đang buông lời cay nghiệt. Ngay lập tức, vẻ mặt của bọn họ đanh lại. Dù tôi chẳng hề lườm nguýt gì, không khí xung quanh bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Mọi thứ xung quanh tôi bỗng chốc trở nên im lặng. Chỉ với một con mắt mà có thể khiến người khác khiếp sợ đến vậy… Quả nhiên là tôi có tài năng của một ác nữ mà! Nhưng mà, đáng lẽ cứ tiếp tục nói xấu cũng được chứ.
“Gì vậy?”
“Cô chẳng có gì đáng sợ cả.”
Chà, ở học viện này thì thân phận hầu như chẳng có ý nghĩa gì, nên tôi cũng chẳng chấp nhặt làm gì. Nhưng mà, ngay lần đầu gặp mặt đã gọi người khác là “cô” thì… Với tư cách là một quý tộc, như vậy có được không nhỉ?
Vì đã lâu không nói chuyện với ai nên có hơi buông thả lời nói một chút cũng chẳng sao.
…Thôi, tốt nhất là không nên nói gì cả. Tôi phớt lờ và tiếp tục bước đi. Học viện này rộng vô ích, đi bộ đến tòa nhà chính xa ơi là xa.
“Đáng đời bị đình chỉ học vì dám xông vào phòng Công tước Duke!”
“Đúng đấy, chắc chắn hai năm nay cô ta cũng toàn cặp kè với đàn ông thôi.”
“Đúng là tệ hại hết chỗ nói.”
Từ phía sau, một giọng nói thô lỗ vang lên. Tôi dừng bước. Chỉ qua giọng nói và không khí, tôi đã cảm nhận được ánh mắt khinh miệt tột độ đang hướng về mình.
Từ bao giờ mà tôi lại bị đình chỉ học vậy? Tin đồn đúng là đáng sợ thật. Hơn nữa, cái lý do này nghe cũng… rất ra dáng ác nữ! Hôm nay không biết tôi đã kiếm thêm được bao nhiêu điểm ác nữ rồi nhỉ?
Hai năm trời phải ẩn mình trong căn nhà gỗ thật sự khá khó khăn, nhưng cũng có những điều tốt đẹp đấy chứ. Chuyện bị thêu dệt đến mức này cơ mà.
“Công tước Duke không hợp với cô đâu.”
Cái này thì tôi không thể phủ nhận được.
“Chắc chắn cô ta cũng chỉ dẫn đứa bé đó theo để nâng cao hảo cảm của mình thôi.”
“Cô ta đang khoe với mọi người rằng mình đang bảo hộ đứa trẻ này đấy.”
“Thật đáng thương. Cô ta chỉ coi đứa trẻ là công cụ thôi.”
“Công tước Duke cũng sẽ dễ dàng nhìn thấu những lời nói dối nông cạn đó của cô ta thôi.”
…Bọn họ rốt cuộc bị làm sao vậy? Đầu óc họ cuối cùng cũng hỏng rồi sao? Hay là định kiến của họ về tôi đã ảnh hưởng đến cả Jill rồi?
Từ mắt Jill đang toát ra sát khí kinh hoàng. Chà, cậu ấy sắp nổi điên rồi đây.
“Ôi, thật sự rất muốn Công tước Duke đính hôn với tiểu thư Liz.”
“Đúng đấy, sao Công tước Duke lại đính hôn với người như cô ta chứ?”
“Chắc giờ này đang hối hận lắm rồi.”
…Khoan đã. Tôi dùng ánh mắt ra hiệu cho Jill. Jill dường như hiểu được ý tôi, khẽ gật đầu.
Đính hôn từ bao giờ vậy?!
“À, tôi có thể nói chuyện một chút được không ạ?”
Bỗng nhiên, một giọng nói đáng yêu vang lên từ bên cạnh.