114
Khi tôi bước ra từ căn nhà nhỏ, Jill liền trợn tròn mắt.
Ôi chao, bộ cậu ấy đang ngẩn ngơ vì mình à? Chà, đúng là phong thái của mình đã khác hẳn mọi ngày rồi mà. Chiếc váy ren đen tuyền, thêu chỉ vàng óng ánh trùng với màu mắt của mình... Đúng là toát ra cái khí chất của một ác nữ đích thực mà. Tóc được búi gọn gàng để khoe đôi khuyên tai lớn, trông mình cũng trưởng thành hẳn lên. Hình như cuối cùng viên kim cương nơi ngực áo cũng đã hòa hợp với mình rồi thì phải.
“...Đẹp thật đấy.”
Jill vẫn trợn tròn mắt, lẩm bẩm. Chắc đó không phải là lời nói có chủ đích. Đến cả bản thân người nói cũng phải ngạc nhiên trước lời mình vừa thốt ra.
“Tất nhiên rồi.”
Tôi khẽ nhếch môi, đáp.
“...Dù sao thì, tôi vẫn nghĩ việc che giấu chuyện cô không thể dùng ma pháp sẽ rất khó khăn.”
“Tôi biết mà.”
“Sao cô lại vui vẻ thế?”
“Muốn trở thành ác nữ thì phải đối mặt với khó khăn chứ.”
“Đúng là một cuộc đời đầy sóng gió.”
“Chính là như vậy đó.”
“Alicia đúng là tuyệt vời thật.”
Jill vừa cười vừa thở dài ngao ngán. Có vẻ như cậu ấy sẽ luôn đi theo tôi trong mọi chuyện. Đúng là phụ tá của tôi... không, phải nói là tri kỷ mới đúng. Tôi tự hào cười thầm mà không để Jill nhận ra.
Học viện Ma pháp sau bao ngày xa cách, giờ đây trông còn lộng lẫy hơn trước. Chắc tại tôi đã ở mãi trong căn nhà nhỏ nên nhìn cái gì cũng thấy xa hoa. Ngay cả căn biệt thự cũng trở nên nguy nga hơn hẳn sau hai năm không gặp.
“Alicia này, tôi phải nói trước là từ giờ trở đi, cô cứ coi đây như chiến trường đi.”
“Tại sao cơ?”
“Có lẽ... sẽ rất rắc rối đấy.”
Jill ấp úng. Sao cậu ấy lại khó nói đến vậy nhỉ? Không giống Jill thường ngày chút nào.
“Cứ nói thẳng ra đi.”
Tôi khẽ liếc Jill. Cậu ấy thở dài một tiếng nhỏ, như thể đã chấp nhận số phận.
“Alicia là kiểu người không để bụng lời nói xấu, lại còn mạnh mẽ nữa, nên tôi nghĩ cô sẽ ổn thôi... nhưng đừng để bị lừa nhé.”
“Ai lừa cơ?”
Nghe tôi hỏi vậy, Jill lại thở dài thườn thượt. Tôi nói gì kỳ lạ lắm sao? Đã là ác nữ thì phải bị nói xấu chứ, tôi còn hoan nghênh nữa là đằng khác. Nhưng, bị lừa là sao?
“Ở học viện, Alicia đang ở thế bất lợi đấy. Khi Alicia không đến học viện... những học sinh đã rất vui mừng...”
Jill ngừng nói giữa chừng, chắc là sợ tôi buồn. Nhưng dù cậu ấy có nói hết cũng chẳng sao cả. Mà nói thật, bây giờ tôi đang cảm thấy cực kỳ vui sướng đây này. Tôi đã là một ác nữ thực thụ từ hai năm trước rồi! Đúng là ác nữ được mọi người công nhận vẫn hơn là tự xưng ác nữ mà.
“Tóm lại, ý tôi là cô đừng bỏ học nhé.”
“Cậu cứ yên tâm.”
Tôi vừa nói vừa mỉm cười với Jill. Ánh mắt Jill có vẻ vẫn chưa tin tưởng tôi lắm. Thôi được, trước hết cứ phải nắm rõ tình hình học viện đã. Trăm nghe không bằng một thấy.
Chúng tôi bước qua cổng Học viện Ma pháp sau hai năm xa cách.